Người tù bé nhỏ – Chương 2

0
2347

Trang 1 Trang 2 Trang 3Kế tiếp

-Quảng Cáo-

Tra tấn và bạo hành có thể dễ dàng biến thành những thói quen thường nhật. Richard có thể biến việc khạc nhổ vào đồ ăn của tôi thành một trò đùa, ông ta cũng có thể gọi tôi là một “con nô lệ Pakistan”, và tất nhiên, ông ta cũng vờ như đây chỉ là một cách bỡn cợt và tôi phải vờ như mình không hề bận tâm đến điều đó. Nếu không, tôi sẽ trở thành kẻ không biết hưởng ứng những lời bông đùa và sẽ lại bị đánh vì không có khiếu hài hước.

Richard không bao giờ che giấu việc ông ta căm ghét tất cả những người da đen và những người châu Á. Và vì tôi có một mái tóc màu đen cùng nước da màu ô liu nên tôi cũng được xếp vào hạng khác, một người ngoài rìa so với tất cả các thành viên khác trong gia đình, một người mà ông ta có thể đối xử theo cách mà ông ta muốn.

Ông ta sẽ bảo tôi phải ngồi trên sàn nhà bởi vì tôi là một con nô lệ Pakistan trong khi tất cả mọi người được ngồi trong những chiếc ghế bành thoải mái, êm ái hoặc trên ghế sofa. Ngay khi tôi vừa ngồi xuống, ông ta sẽ búng ngón tay.

– Này con nô lệ Pakistan, làm cho ta và mẹ mày một tách trà.

– Này con nô lệ Pakistan, lau giày cho ta.

– Này con nô lệ Pakistan, lấy quần áo đã giặt ra.

– Này con nô lệ Pakistan, cho quần áo bẩn vào.

Những lời đó sẽ được nói ra như thể đây chỉ là một trò chơi nhưng tôi biết rằng tôi cần phải tuân theo những mệnh lệnh đó với một nụ cười tươi tỉnh nếu như tôi không muốn ăn một trận đòn vì tội đã làm hỏng một trò vui.

Ngay khi tôi vừa quay trở lại phòng khách với chén trà, Richard sẽ khúc khích cười với những đứa em tôi, khuyến khích chúng búng ngón tay giống như ông ta và ra những mệnh lệnh cho tôi. Ông ta sẽ nói với chúng:

– Hãy bảo nó làm những gì các con muốn.

Và bọn trẻ sẽ cười lớn, coi đó như một trò chơi mà ông ta đã vờ như vậy. Nhưng tôi cũng vẫn phải thực hiện những gì chúng yêu cầu nếu không thì tôi sẽ bị buộc tội là không biết tham gia vào những trò vui và sẽ lại bị trừng phạt vì tôi là một con lừa ngu ngốc, ủ dột.

“Trò đùa” này tiếp diễn trong vòng một năm. Tôi không trách những cậu em trai cùng mẹ khác cha – chúng không biết gì hơn và chúng cũng sốt sắng thực hiện những gì bị sai bảo giống như tôi vậy. Nếu như vị trí giữa tôi và chúng có được tráo đổi đi chăng nữa thì tôi cũng sẽ làm như những gì mình được bảo để tránh những trận đòn đau. Khi Richard quẳng chúng tôi từ bức tường này sang bức tường khác, đấm đá chúng tôi, có vẻ như ông ta chẳng hề quan tâm xem ông ta có thể sẽ gây ra những thương tổn gì. Giống như là có một tấm cửa sắt đã sập xuống trong não ông ta và ông ta đã mất hết mọi suy nghĩ cũng như lý trí. Và chắc chắn không ai muốn mình sẽ là người gánh chịu hậu quả cuối cùng của những cơn bùng phát như vậy.

Tuy nhiên, nhiều lúc ông ta hoàn toàn kiểm soát được những gì mình đang làm và sự ác tâm, hiểm độc của ông ta không thể bào chữa được bằng tâm trạng thường phải châm thuốc cho ông ta ngay từ khi tôi còn rất nhỏ. Ông ta cũng bắt những đứa em trai của tôi làm đều đó nhưng chúng chỉ cần đưa điếu thuốc vào ngọn lửa hoặc vào cái nồi trên bếp để điếu thuốc dần dần bắt lửa trong khi tôi bị ép phải quỳ hẳn xuống, thổi phù phù để châm thuốc nhanh hơn.

Richard nghĩ rằng chúng tôi cần được dạy cách rít thuốc, đặc biệt là các em trai tôi. Thỉnh thoảng, ông ta bắt chúng hút hẳn một điếu xì gà trong khi ông ra và mẹ nhìn chúng cười sặc sụa và nhận xét rằng chúng thật đáng yêu khi mặt chúng tái xám và ho dữ dội như thể chúng đang bị sặc.

Khi em trai tôi, Dan, được hai hay ba tuổi, họ bắt nó châm thuốc và hít hơi thuốc vào. Nó bắt đầu sặc thuốc, người đỏ lựng lên rồi chuyển dần sang tím tái. Sau một lát, những tràng cười của họ biến thành bi kịch và họ bắt đầu hét lên, lay cho Dan thở và đấm mạnh vào lưng nó. Richard cầm lấy hai cổ chân Dan dốc ngược lên và tét vào mông nó giống như người ta vẫn làm với những đứa trẻ sơ sinh bị ngạt, hét bảo tôi đi lấy cho ông ta ít nước lạnh.

Việc châm thuốc thường xuyên khiến cho tôi trở nên thèm thuốc khi mới mười một, mười hai tuổi nhưng tôi biết rằng nếu Richard phát hiện ra là tôi đã bắt đầu nghiện thói quen đó, ông ta sẽ tìm cách này hay cách khác để biến nó thành một trò tra tấn, vì vậy tôi cố gắng giữ bí mật đó cho riêng mình, chừng nào tôi còn có thể.

Khi mười ba tuổi, tôi được tham gia vào một chuyến đi Bỉ của trường tổ chức do ông ngoại tôi trang trí chi phí. Chắc là tôi đã mang vài điếu thuốc lá trở về nhà. Tối hôm sau, mẹ tôi đến uống trà với một vài người bạn ở con phố đối diện, để lại tôi ở nhà với Richard.

– Mày đang hút thuốc có phải không – ông ta đột ngột hỏi ngay khi chúng tôi còn lại một mình với nhau.

– Không – Tôi trả lời và trong đầu tự hỏi không biết chuyện vì sẽ xảy ra tiếp theo đây.

– Mày có hút. – Ông ta nói, trấn áp ngay lời phản bác của tôi. – Đây là những điếu thuốc lá. Một là mày hút hai là mày phải ăn chúng trừ khi mày nói cho tao biết sự thật.

Tôi cầm lấy điếu thuốc, châm lên và hút ngay trước mặt ông ta.

– Hít thật sâu vào – ông ta ra lệnh. – Tao không muốn lãng phí tiền của khi mua điếu thuốc chết tiệt đó cho mày nếu mày không có ý định hút triệt để.

Khi tôi đã chứng minh cho ông ta rằng tôi có thể hít sâu và hút thuốc một cách triệt để, ông ta đưa cho tôi một bao thuốc mười điếu. Tôi mang thẳng lên phòng. Lúc mẹ tôi trở về nhà, tôi đang ngả người trên giường và sảng khoái hút thuốc.

– Ồ, chào mẹ! – Tôi vui vẻ nói.

– Mày đang làm gì vậy? – Bà hỏi , rõ ràng là bà đang rất hoảng sợ với cảnh đó.

Con đang hút thuốc . Mọi chuyện ổn cả . Cha nói là con có thể hút.

Tôi đoán rằng họ cũng chẳng mấy lo lắng về điều này bởi vì họ cho rằng nếu như tôi cũng nghiện thuốc thì họ sẽ có thể lấy thuốc của tôi khi họ hết.

Để bắt đầu âm mưu đó, Richard cho tôi một lựa chọn: Tôi sẽ có tiền để mua kẹo mỗi ngày, hoặc tôi có thể dùng số tiền đó để mua thuốc lá. Tôi đã chọn thuốc lá và liên tiếp vài buổi sáng sau, tôi đều thấy có một bao thuốc lá mười điếu đang chờ tôi trên bệ đồng của lò sưởi. Nhưng thẳng bao lâu sau, một bao co lại thành một hay hai điếu.

Xung quanh ngôi nhà có cơ man nào là đồ bằng đồng: một chú ngựa bằng đồng treo trên tường, những đồ trang trí bằng đồng treo khắp nơi – và tất cả những đồ đồng đó đều được đánh bóng thường xuyên . Mẹ và Richard còn có cả bức tượng hai người lính bằng đồng rất to và rất nặng nhưng ông ta đã tống khứ chúng đi bởi vì mẹ thường dùng chúng để tự vệ mỗi khi ông ta đánh mẹ.

– Cô sắp sửa giết tôi rồi đấy! – Ông ta thường kêu lên bất cứ khi nào mẹ dùng chúng phang vào ông ta.

Ngoài việc phải dọn dẹp ngôi nhà từ trên xuống dưới vài lần mỗi ngày, tôi và các em trai còn phải lau chùi giày dép và ủng, những công việc này cũng phải được làm một cách cẩn thận. Mọi thứ phải bóng loáng, không một vết bụi. Richard luôn khăng khăng bắt tôi phải làm cho giường ngủ của tôi giống như bốn góc trong bệnh viện, phải chính xác là chín mươi độ. Tôi không hề biết chín mươi độ nghĩa là gì nhưng ông ta vẫn luôn cảnh báo với tôi rằng ông ta sẽ lên kiểm tra nơi đó. Nếu có khi nào tôi dám phàn nàn với mẹ, ông ta lại nói với mẹ rằng đó chỉ trò đùa và rằng tôi là một con lừa ngu ngốc khi tin vào những lời ông ta nói, nhưng khi chỉ còn lại tôi với ông ta thì ông ta quả thật trở nên đáng sợ, nguy hiểm. Nếu như tôi làm không đúng những gì Richard yêu cầu tôi sẽ bị đánh hoặc phải chịu một hình phạt.

Bất kỳ công việc nào, dù là nhỏ nhặt, mà ông ta bắt tôi phải làm, tôi đều cố gắng hết sức mình. Nhưng dường như không bao giờ là đủ cả. Với bất cứ một việc gì, tôi càng cố gắng để làm hài lòng ông ta bao nhiêu thì ông ta càng muốn thúc ép tôi, như thể chỉ để chứng tỏ rằng ông ta làm thế để gây ra những đau đớn cho tôi và như thể cho tôi thấy rằng tôi chỉ được sống là vì ông ta đã chọn con đường không giết tôi.

Chắc hẳn cái ý nghĩ phải làm tổn thương tôi luôn luôn thôi thúc trong tâm trí ông ta, sự thôi thúc muốn chứng tỏ quyền lực. Một trong những trò hành hạ thích thú nhất của ông ta, trò mà hầu như bao giờ cũng bắt đầu ngay sau khi tôi đi học về là làm tôi chết ngạt trên giường bằng chiếc gối trong phòng tôi hoặc bằng chiếc gối ông ta lấy sang từ phòng ông ta. Richard thường ấn chặt cái gối xuống mặt tôi, chặt tới nỗi tôi có cảm tưởng như ông ta ngồi hẳn lên đó với tất cả sức nặng trên cơ thể mình, mặc dù thực ra ông ta hoàn toàn chỉ dùng tay mà thôi. Khi ông ta bị kích động, hứng thú hay giận dữ, ông ta trở nên rất khoẻ.

Vài lần đầu tiên khi trò tra tấn đó diễn ra, tôi không thể ngăn mình thét lên khi tôi cố gắng đấu tranh để có được một chút không khí để thở nhưng tôi nhanh chóng nhận ra rằng nỗ lực đó chỉ càng khiến cho tình hình trở nên tồi tệ hơn mà thôi; bởi vì tôi phải sử dụng hết phần không khí ít ỏi còn lại trong lá phổi. Hơn nữa, không ai có thể nghe thấy tiếng thét của tôi sau lớp gối dày. Tôi thường vùng vẫy trong hoảng loạn, cố gắng để thoát ra nhưng chẳng có hy vọng nào trừ khi ông ta muốn tha cho tôi.

Cuối cùng, khi bỏ cái gối ra, ông ta sẽ véo thật đau vào mặt tôi và nói:

– Tao căm thù mày – Mặt ông ta gần như dí sát vào mặt tôi. – Tất cả mọi người đều căm ghét mày.

Sau đó, ông ta sẽ đánh tôi vài cái rồi lại ấn cái gối xuống đầu tôi một lẩn nữa.

Lần duy nhất ông ta để cho tôi có chút không khí để thở là khi ông ta tưởng rằng tôi đã chết. Ông ta đã kiểm tra bằng cách cầm lấy cánh tay tôi giơ lên rồi thả rơi tự do vì vậy tôi nhanh chóng học được cách mềm rũ ra đúng lúc. Nhưng cũng chẳng bao lâu, ông ta đã phát hiện ra điều đó và ông ta còn trở nên cuồng nộ hơn.

Trang 1 Trang 2 Trang 3Kế tiếp

guest
(*) Thông tin bắt buộc phải điền
(*) Thông tin bắt buộc phải điền
0 BÌNH LUẬN
Phản hồi
Xem tất cả bình luận