Là dân tộc sống giữa núi rừng, cuộc sống người dân còn nghèo đói, khó khăn thế nhưng đồng bào dân tộc Khùa tuyệt nhiên không sợ đói, không sợ khổ, không sợ beo cọp mà chỉ duy nhất sợ… ma.
Việc sợ ma của họ tạo nên hủ tục độc đáo – sợ ma. Vì thế ở đây vẫn còn tồn tại những phong tục khác lạ mà nơi khác không hề có. Trong nhiều phong tục đó nổi bật hơn cả là tục đám ma cho người đã khuất mà đồng bào Khùa vẫn thực hiện cho đến ngày hôm nay.
Nỗi sợ vô căn cứ
Dân tộc Khùa hiện nay chỉ khoảng 3.000 người, sống rải rác dưới dãy Giăng Màn hùng vỹ phía tây Quảng Bình, giáp biên giới Lào. Người Khùa rất thông minh, mơ mộng, hiếu khách, cả đàn ông và đàn bà nơi đây không sợ điều gì hết nhưng lại đặc biệt… sợ ma.
Trong tâm thức của họ ma hiện hữu khắp nơi, ma trong nhà, ma ngoài đường, ma trên rừng, ma dưới suối… ở đâu cũng có thể gặp ma nếu ai đó đi một mình. Họ sợ ma đến mức, khi lên rừng kiếm củi hay xuống suối bắt con cá đều phải đi hai người trở lên.
“Ma thấy nhiều người sẽ không dám xuất hiện do vậy sẽ an toàn hơn khi đi một mình”, ông Hồ Thoong, bản Hà Vy, xã Dân Hóa (huyện Minh Hóa) nói. Ông cũng nhiệt tình chia sẻ kinh nghiệm, nếu đi rừng vô tình gặp ma thì hai người đó sẽ quay lưng vào nhau, mặt trở ra ngoài rồi xoay vòng cho tới khi con ma đó bỏ đi họ mới tách nhau ra.
Vì “sợ ma” nên các nghi thức cúng bái, tang lễ ở người Khùa diễn ra khá nhanh và đơn giản. Thông thường, nếu trong nhà có người thân chết thì thi thể được đưa đi chôn ngay trong ngày, tuyệt đối không để qua ngày thứ hai. Nếu chết bất đắc kỳ tử, việc chôn cất càng diễn ra nhanh gọn hơn, có khi chết giờ trước giờ sau họ đã đưa đi chôn.
Cách thức đưa tang cũng rất sơ sài, họ bó xác người chết trong chiếu, hoặc trong quan tài ghép sơ sài bằng ván, khiêng vào rừng và mang theo hai quả trứng gà. Đến địa điểm chôn cất, họ ném quả trứng đầu tiên xuống nếu quả trứng đó không vỡ, chứng tỏ “ma” không thích ở chỗ đó, phải tìm vị trí khác.
Sau khi tìm được chỗ “ma” thích, họ nhanh tay chôn cất cho người đã khuất rồi sau đó đám người cắm đầu bỏ chạy thục mạng, vì sợ “con ma” nó chạy theo về nhà. Người dân kể lại, có những đám ma, nhiều thanh niên trai tráng trong làng được cắt cử đi đào huyệt, thế nhưng đến khoảng nửa chừng cả đám bỏ chạy vì không chịu đựng được sự sợ hãi xung quanh. Một phong tục lạ chắc chỉ có ở đồng bào này là họ không bao giờ thăm thăm mộ người thân. Khu rừng chôn cất người chết trở thành “rừng ma”, không ai dám đặt chân đến.
Người Khùa cũng không có bàn thờ tổ tiên, người chết sau khi chôn cất về được người thân thờ cúng chỉ trong vòng 3 ngày. Họ lập một bàn thờ tạm bợ trong góc buồng, tới bữa ăn đại diện gia đình mang cá, xôi đặt lên đó và nói: “Thưa ông bà tổ tiên, hôm nay có ma mới chúng con xin được nuôi nó ba ngày!”.
Sau ba ngày “nuôi ma”, chủ nhân ngôi nhà đến thưa với ma xó là hôm nay hết rồi, xin “ông” cho ma mới ra rừng ở để gia chủ được bình an. Việc thờ cúng người chết của người Khùa chấm dứt sau ba ngày như vậy.
Thờ ma xó
Cũng vì sợ ma mà trong mỗi ngôi nhà sàn của họ đều dành một phần kín trong buồng ngủ làm chỗ “thờ ma”, hay thường gọi là ma xó. Đó là nơi không ai được phép xâm phạm. Chỗ thờ “ma xó” được đánh dấu bằng việc treo vài cành cây kiểu như ngụy trang ở nơi ngủ của họ. Người Khùa sợ ma như vậy, nhưng khi được hỏi đã thấy con ma nào chưa, họ đều lắc đầu nói “chưa thấy nhưng ma đáng sợ lắm, ông bà lúc còn sống đều nói với chúng tôi như vậy, người nào càng nhiều tuổi thì càng sợ ma”.
Việc sợ ma khiến người Khùa không những cẩn thận trong mọi hoạt động hằng ngày, thậm chí đến việc đi ngủ họ cũng rất chú trọng. Khi ngủ họ tuyệt nhiên không mắc màn: “Trong nhiều điều cấm kỵ thì việc mắc màn thuộc loại đại kỵ vì “con ma” thấy nhà ai mắc màn là nhảy vô nhà ngủ liền”, ông Hồ Nhâm (SN 1930 ở bản Ông Tú, xã Trọng Hóa) giải thích.
Nhiều khách lạ vào nhà, không tìm hiểu phong tục, chỉ cần mắc màn để ngủ theo thói quen liền bị chủ nhà phạt bò, trâu rất nặng và bị đuổi ra khỏi nhà ngay trong đêm cho “ma” bắt.