Chó hoang Dingo (Câu chuyện mối tình đầu)

0
2060

Quay lại Trang 1 Trang 2 Trang 3 Trang 4 Trang 5 Trang 6 Trang 7 Trang 8 Trang 9 Trang 10 Trang 11 Trang 12 Trang 13 Trang 14 Trang 15 Trang 16 Trang 17 Trang 18 Trang 19 Trang 20 Trang 21Kế tiếp

-Quảng Cáo-

II

Những cây hoa xa-ran-ca mà hôm qua Tanhia đã dùng một cành cây nhọn bẩy lên khỏi mặt đất, đến sáng nay vẫn còn đẹp. Tanhia quấn rêu và cỏ ướt quanh rễ hoa, bọc những cọng hoa bằng một mảnh vỏ cây bạch dương tươi, và khi kẹp bó hoa dưới nách, đeo ba-lô lên lưng, thì ngay lập tức em biến thành một người lữ hành sẵn sàng đi đường trường.

Những thay đổi đã đến một cách bất ngờ. Trại hè quyết định đóng cửa, đưa bọn trẻ về thành phố, bởi vì bác sĩ đã phát hiện ra sương đêm rất hại đối với sức khoẻ. Làm thế nào được, mùa thu đã đến!

Quả thật cỏ thu đã mọc dày hơn, và đã một tuần nay sáng sáng sương muối phủ đầy khu trại, lá cây trong rừng đọng sương đến tận trưa, tất cả những cái đó đều rất độc.

Tuy nhiên con đường trải ra phía trước Tanhia không phải là xa. Thật ra đó chính là con đường mà hôm qua chiếc ô-tô đã ầm ầm phóng qua. Mặc dù con đường chạy từ rừng này sang rừng nọ còn rất mới nhưng hôm nay nó phủ đầy bụi đá mà đến cả những cây linh sam già mọc ven đường cũng không sao ngăn lại được. Chúng chỉ có thể xua bụi bằng những cành cây của mình.

Tanhia thấy rõ điều này khi bước đi sau mọi người trong đám bụi vàng. Phinca và bố đi cạnh em, cuối cùng là con hươu. Hươu ta cũng chẳng thích bụi và những tiếng kèn đồng chói tai, cứ nửa giờ một lần, các nhạc công đi sau xe tải chở đồ đạc lại thổi. Đến khi các chiến sĩ hồng quân đi xe tăng vượt qua reo lên “Hoan hô” với bọn trẻ thì hươu ta kéo dây cương mạnh đến nỗi tuột ra khỏi tay bác thợ săn rồi lao vào rừng giữa những hàng thông cao, mang theo cả túi đồ đạc thồ trên lưng. Vậy mà chính trong túi đồ này có những của cải quí báu nhất của Phinca và Tanhia.

Đành phải đi tìm con hươu vậy.

Mọi người đã tìm thấy hươu giữa hàng cây bạch dương mảnh khảnh, cũng như hươu đang run rẩy vì sợ hãi.

Hồi lâu con hươu không muốn ra khỏi rừng. Nhưng cuối cùng khi bác thợ săn lại lôi được hươu ra đường, tiếng nhạc đã không còn nghe thấy nữa, bụi đã lắng xuống trên những vụn đá mà lúc trước nó bốc lên từ đấy. Những cây linh sam cũng thôi không lay cành nữa.

Mọi người đã đi xa về phía trước.

Không phải cái gì khác, mà chính việc này là nguyên nhân khiến cho khi về đến thành phố với chiếc túi vải gai khoác vai và đôi giày vải rách nát vì vấp phải đá dăm dọc đường. Tanhia chẳng thấy ai ở nhà cả.

Mẹ không đợi được, đã đến bệnh viện đi làm như thường lệ, còn bà vú nuôi già thì ra sông giặt quần áo. Cửa ngõ đóng kín.

Tanhia đi vào sân.

Nhưng người lữ hành thì cần gì nhiều? Uống nước lạnh, ngồi trên cỏ, thõng tay xuống đất. Dưới chân hàng rào này là cỏ. Đám cỏ có vẻ thưa thớt hơn, sương đêm đã làm cho ngọn cỏ héo rũ, nhưng tuy vậy lúc gần tối, những con châu chấu mà có trời biết được bằng cách nào đã rơi vào thành phố vẫn nhảy tanh tách trong đó. Còn đây là nước. Thật ra nước này không trôi, không chảy thành dòng. Quanh năm nó vẫn ở giữa sông trong một chiếc thùng bị buộc chặt vào một chiếc xe trượt tuyết cũ kỹ.

Tanhia mở nắp thùng và tẩm ướt chùm rễ hoa phủ rêu trắng để những đoá hoa uống no nước. Sau đó em cũng tự uống nước rồi đến gần lùm cây mọc bên phải bậc thềm. Cây thông to và cây bạch dương mảnh khảnh đứng yên lặng bên nhau. Cây thông hãy còn tươi tốt. Bông nó phủ kín đến hơn nửa sân. Nhưng còn cây bạch dương! Nó đã bắt đầu vàng úa.

Tanhia chạm vào thân cây trắng cồm cộm những khối xù xì.

“Cái gì thế này? Đã mùa thu rồi sao?” – em nghĩ.

Cây bạch dương trút một chiếc lá cong queo xuống lòng bàn tay đang giơ ra của em.

–       Ừ, – Tanhia nói – đã sang thu thật rồi. Tuy vậy những cây rẻ quạt dưới cửa sổ vẫn còn, và có lẽ cả những cây hoa xa-ran-ca của mình cũng sẽ còn sống được ít lâu nữa. Nhưng mọi người đi đâu cả rồi nhỉ?

Đúng lúc ấy Tanhia nghe thấy bên cạnh mình có tiếng động khẽ và tiếng gừ gừ. Hoá ra đó là con mèo già Ca-dắc dẫn lũ mèo con đến và bắt chúng nhảy trước mặt Tanhia. Sau đó con vịt chạy đến, mỏ ngậm một con giun.

Qua mùa hè, lũ mèo con lớn hẳn lên, ngay cả con mèo bé nhất tên là A-ri-ôn (Phượng Hoàng) cũng không còn sợ cả giun lẫn vịt nữa

Tiếp đó, con chó hiện ra ở cửa hàng rào. Thân hình nhỏ bé với cái đầu to tướng, ít nhất nó cũng đã khoảng mười tuổi rồi.

Nhận ra Tanhia, con chó dừng lại ở cổng, và trong đôi mắt già nua kèm nhèm của nó hiện lên vẻ ngượng ngùng – nó cảm thấy xấu hổ vì không phải là kẻ đầu tiên biết được Tanhia đã trở về. Bất giác nó lùi lại phía sau, làm ra vẻ tuyệt nhiên không nhận thấy Tanhia. Trong cuộc đời một con chó cũng có những trường hợp khó xử như vậy. Nó quay ngoắt về phía chiếc xe chở nước, thậm chí không vẫy đuôi. Nhưng tất cả những ý đồ tinh ranh của nó đã bị tiêu tan trong chốc lát khi Tanhia vừa gọi tên nó:

– Chi-grơ (Hổ)

Ngay lập tức con chó nhảy cẫng trên những cái chân ngắn ngủn và lao về phía Tanhia, rúc vào đôi đầu gối khép chặt của cô.

Tanhia vuốt ve hồi lâu cái đầu phủ lông ngắn và thô của con chó, dưới lớp da đầu nó đã xuất hiện những vết lồi lõm của tuổi già.

Vâng, tất cả đều là những con vật già nua yếu ớt tuy mang những cái tên dữ tợn.

Tanhia âu yếm nhìn con chó.

Khi ngước mắt lên, Tanhia nhận thấy bà vú nuôi – một bà già có nhiều nếp nhăn hằn trên mắt và đôi mắt đã mờ đi vì tuổi tác.

Đặt xô quần áo xuống đất, bà vú nuôi hôn Tanhia và nói:

–       Ôi, cháu đen quá, chẳng kém gì thằng Phinca của cháu cả. Mẹ cháu không có nhà. Mẹ cháu đã đợi, đợi mãi nhưng cuối cùng không đợi được nữa nên đã đi làm. Như thế là chỉ có bác cháu mình ở nhà thôi. Cháu có muốn bác đặt ấm xa-mô-va không? À thế cháu có ăn qua loa gì không? Bác cũng chẳng biết ở trại hè người ta cho các cháu ăn uống gì nữa. Chắc là nuốt không nổi.

Không, Tanhia không muốn ăn.

Em mang túi vào nhà, đi qua những căn phòng yên tĩnh, sờ vào những quyển sách nằm trên giá.

Bà vú nuôi nói đúng. Thường thường Tanhia chỉ có một mình – một mình làm chủ những phút rỗi rãi và những ước mơ của riêng em. Nhưng chỉ một mình em biết, thứ tự do này đã đè nặng em đến thế nào. Trong nhà không có anh chị, cũng chẳng có em bé. Cả mẹ cũng thường đi vắng. Ngực em thắt lại bởi một cảm giác cay đắng và dịu dàng làm rưng rưng nước mắt. Cảm giác ấy từ đâu đến? Phải chăng từ hơi ấm bàn tay và khuôn mặt người mẹ, hay là từ hơi quần áo của mẹ, hay từ cái nhìn của mẹ, cái nhìn dịu hiền luôn luôn ánh lên vẻ quan tâm mà Tanhia mãi mãi mang theo khắp nơi trong ký ức mình?

Trước kia mỗi lần mẹ đi ra khỏi nhà là Tanhia oà khóc, nhưng bây giờ em nghĩ về mẹ với một tình cảm trìu mến.

Tanhia không hỏi bà vú nuôi là bao giờ mẹ về. Em chỉ sờ vào chiếc váy của mẹ treo trong tủ, ngồi vào giường mẹ rồi lại đi ra sân. Cuối cùng thì cũng phải tìm cách nào thu xếp cho những cây hoa mà em đã nhổ ở bãi lầy trong rừng về.

–       Nhưng đã đến mùa thu rồi, Tanhia ạ – bà vú nuôi nói. – Còn có hoa gì bây giờ nữa?

–       Ồ, mùa thu gì ở đây, bác nhìn mà xem – Tanhia trả lời.

Như thường lệ, mùa thu ở thành phố này không có sương mù. Những dãy núi ngoại ô sẫm màu lá thông như vào mùa xuân, trên cánh rừng già mặt trời mãi vẫn chưa ngả xuống, vàng hoa to không hương vẫn mọc dưới cửa sổ trong sân.

Thực ra, có lẽ những cây xa-ran-ca cũng chẳng sống được bao lâu nữa. Nhưng nếu chúng héo đi thì rễ chúng vẫn sẽ nằm trong lòng đất.

Bằng một con dao to, Tanhia đào trên mặt đất vài cái hố nhỏ thành hàng rồi lấy mấy cái que nhỏ để chống cho những cành hoa xa-ran-ca.

Con Chi-grơ lại đi giữa những luống hoa và cứ hít mãi những bông hoa. Hít xong, nó ngẩng cái đầu to tướng của mình lên và nhìn ra phía hàng rào. Tanhia cũng nhìn ra đó.

Ngoài hàng rào là Phinca. Cậu bé đã kịp đi chân không, mặc áo may ô, không quàng khăn đỏ, vẻ mặt cậu trông rất xúc động.

–       Tanhia, – cậu hét váng lên – đến chỗ mình nhanh lên! Bố mình cho mình mấy con chó kéo xe chính cống.

Nhưng Tanhia không ngừng đào. Tay em đã đen kịt vì đất, còn khuôn mặt thì bóng nhoáng lên.

–       Làm gì có chuyện ấy, – cô bé nói – cậu chỉ lừa mình thôi. Bố cậu đã kịp làm việc này khi nào vậy? Vì chúng mình cùng về thành phố hôm nay cơ mà.

–       Không, thật đấy – Phinca nói. – Bố mình mang chó về thành phố từ ba hôm trước và để nó trong kho chứa của bà chủ nhà. Bố mình muốn cho mình một món quà, và bố bảo gọi cậu lại mà xem.

Tanhia một lần nữa ngước lên nhìn Phinca chăm chú.

Rốt cục, cũng có thể là như vậy thật. Bởi vì người ta vẫn thường tặng trẻ con những thứ mà chúng mơ ước. Những người cha thường tặng con những món quà như thế – Tanhia đã đọc nhiều chuyện này.

Em vứt con dao xuống luống hoa và đi qua cổng ra phố.

Phinca ở cách nhà Tanhia một cái sân. Cổng vào sân nhà cậu luôn luôn đóng im ỉm. Nhưng cậu đã mở rộng cổng cho Tanhia, và cô bé nhìn thấy lũ chó.

Bố Phinca ngồi cạnh chúng trên mặt đất và đang hút thuốc. Cái tẩu trong miệng ông rít to như hôm ngồi bên đống lửa trại trong rừng. Con hươu bị buộc vào hàng rào. Còn lũ chó thì nằm cạnh nhau, tất cả đều cụt đuôi – những con chó Lai-ca cụt đuôi chính cống. Không nhấc những cái mõm nhọn đang tì trên đất lên, lũ chó ngước nhìn Tanhia với ánh mắt hung dữ.

Bác thợ săn che khuất lũ chó cho Tanhia.

–       Bọn này dữ lắm, cháu ạ – ông nói.

–       Giống chó này thuần chủng hơn chó Úc Dingo.

–       Mình biết rõ giống chó này – Tanhia nói. – Nhưng dù sao đây cũng không phải là chó hoang Dingo. Buộc chó vào xe trượt đi bác.

Bác thợ săn hơi phân vân. Đóng chó vào xe trượt mùa hè à? Đây là một trò chơi không thích hợp. Nhưng cả cậu con trai cũng xin ông làm thế. Thế là bác thợ săn lấy trong kho ra một chiếc xe trượt tuyết nhẹ và một bộ đồ thắng rồi bắt lũ chó đứng lên. Chúng gầm gừ đứng dậy.

Tanhia ngắm nghía bộ yên cương lộng lẫy bọc bằng dạ và da. Những chùm lông trên đầu lũ chó phe phẩy như những chiếc chổi lông.

–       Thật là món quà sang trọng – Tanhia nói. Bác thợ săn rất phấn khởi vì được khen là ông bố hào phóng, tuy người khen chỉ là một cô bé.

Họ ngồi lên xe, Tanhia cầm thanh cai-u-rơ – cây gậy dài làm bằng gỗ tần bì, một đầu bịt sắt.

Lũ chó cứ loanh quanh, ra sức nhún mạnh chân sau rồi lao vút đi, kéo theo chiếc xe trên mặt đất trơ trụi. Vì sự sốt sắng này của lũ chó, bác thợ săn thưởng cho chúng một con cá khô lấy trong túi ra. Ông còn rút trong ngực áo ra hai con cá khô nữa, hai con cá dưa bé tí tẹo lấp lánh dưới ánh mặt trời, đưa cho cậu con trai và Tanhia. Phinca liền nhai rau ráu, còn Tanhia thì từ chối. Nhưng cuối cùng cô bé cũng ăn hết con cá của mình.

Bác thợ săn cho xe lao nhanh trên đường. Đã đến lúc ông phải từ giã thành phố này, ở đây con hươu của ông bị đói cả ngày. Ông đánh xe vào nhà kho và tháo chó ra khỏi xe. Sau đó ông tháo con hươu ra khỏi hàng rào và cho nó liếm muối trong lòng bàn tay ông. Đồ đạc đã chuẩn bị xong từ lâu.

Bác thợ săn chia tay hai đứa trẻ sau hàng rào. Ông chìa tay cho Tanhia, đầu tiên đưa một tay, sau đó đưa tay khác – như người ta vẫn thường bắt tay người hàng xóm khi tạm biệt – và ông mời em đi xe trượt tuyết do chó kéo đến chỗ ông chơi.

Còn con trai thì ông ôm vai.

–       Nếu có thể, – ông nói – con hãy trở thành một người thợ săn tốt bụng và một nhà khoa học giỏi. – Rồi có lẽ nhớ lại những lời phàn nàn của anh phụ trách về cậu con trai, ông suy nghĩ và nói thêm: – Nhớ phải quàng khăn đỏ trên cổ như qui định.

Ông đã đến gần chỗ rẽ, tay dắt hươu, nhưng còn quay lại nhìn lần nữa. Da mặt ông sạm đen dường như làm bằng gỗ, nhưng dù nhìn từ xa nét mặt ông trông vẫn niềm nở, Tanhia cảm thấy tiếc là ông đã biến mất nhanh như vậy sau chỗ rẽ.

–       Bố cậu tốt thật đấy, Phinca ạ – Tanhia trầm ngâm nói.

–       Ừ, mình rất yêu bố khi bố mình không đánh nhau.

–       Hoá ra cũng có lúc bố cậu đánh nhau à?

–       Ít thôi, và chỉ những lúc say.

–       Thế đấy! – Tanhia lắc đầu.

–       Chẳng lẽ bố cậu không bao giờ đánh nhau à? Hiện giờ ông ấy ở đâu? Mình chưa bao giờ thấy ông. Tanhia nhìn vào mắt Phinca – trong đôi mắt ấy có sự tò mò hay nhạo báng không? Hình như chưa bao giờ em nói với Phinca về bố em.

Nhưng Phinca nhìn thẳng vào mặt Tanhia, mắt cậu chỉ lộ vẻ hồn nhiên, chất phác.

–       Không bao giờ, – cô bé nói – không bao giờ ông đánh nhau.

–       Thế thì cậu phải yêu bố chứ.

–       Không, mình không yêu.

–       Thế đấy! – đến lượt Phinca ngạc nhiên. Và im lặng một lát, cậu bé khẽ chạm vào tay áo Tanhia. – Sao thế? – cậu hỏi.

Tanhia cau mặt.

Ngay tức khắc Phinca im bặt, dường như bị chặn lời. Và có lẽ sẽ chẳng bao giờ dám hỏi Tanhia một điều gì nữa. Nhưng Tanhia đột nhiên đỏ mặt lên:

–       Mình hoàn toàn không biết ông ấy.

–       Ông ấy chết rồi sao?

–       Thế ông ấy ở đâu?

–       Ở xa, xa lắm. Có lẽ ở đâu bên kia đại dương.

–       Có nghĩa là ở Mỹ?

–       Mình đã đoán ra: ở Mỹ phải không? – Phinca nhắc lại. Tanhia từ từ lắc đầu.

–       Thế bố cậu ở đâu? – Phinca hỏi.

Đôi môi dày của Phinca hé mở. Quả thật Tanhia đã làm cho cậu sửng sốt.

–       Cậu có biết An-giê-ri và Tuy-ni-di ở đâu không? – cô bé nói.

–       Mình biết. Ở châu Phi. Có nghĩa là bố cậu ở đấy à?

–       Không, Phinca ạ. Cậu có biết một nước thế này không: Ma-rô-xây-ca?

–       Ma-rô-xây-ca? – Phinca trầm ngâm nhắc lại theo Tanhia. Cái từ này làm cho cậu ta thích thú. – Có lẽ Ma-rô-xây-ca là một nước đẹp.

–       Ừ, Ma-rô-xây-ca, – Ta-nhia nói khẽ – nhà số 40, phòng 53. Bố mình ở đấy.

Và cô bé biến vào sân nhà.

Phinca đứng lại ngoài phố một mình. Tanhia mỗi lúc một làm em ngạc nhiên. Thật tình, em hoàn toàn rối trí.

–       Ma-rô-xây-ca – em nói. Có lẽ đó là một hòn đảo mà em đã quên mất trong kỳ nghỉ hè. Những hòn đảo đáng nguyền rủa này chẳng bao giờ nằm lâu trong trí nhớ em. Rốt cục em chỉ là một học sinh bình thường, một cậu bé sinh ra trong rừng rậm, trong túp lều da của người đi săn. Em cần những hòn đảo để làm gì cơ chứ?

Quay lại Trang 1 Trang 2 Trang 3 Trang 4 Trang 5 Trang 6 Trang 7 Trang 8 Trang 9 Trang 10 Trang 11 Trang 12 Trang 13 Trang 14 Trang 15 Trang 16 Trang 17 Trang 18 Trang 19 Trang 20 Trang 21Kế tiếp