Quay lại Trang 1 Trang 2 Trang 3 Trang 4 Trang 5 Trang 6 Trang 7 Trang 8 Trang 9 Trang 10 Trang 11 Trang 12 Trang 13 Trang 14 Trang 15 Trang 16 Trang 17 Trang 18 Trang 19 Trang 20 Trang 21Kế tiếp
XVIII
Suốt cả ngày lũ trẻ đã hát bài ca ấy nhưng Tanhia vẫn không thấy đến lớp. Cho đến tận giờ học cuối cùng mà Tanhia vẫn không đến thì các em ngừng hát. Cũng như tất cả các bạn khác, các em ngồi yên lặng, tay buông bút, đầu óc nghĩ vẩn vơ.
Cô Alechxandra Ivanovna cũng im lặng và lơ đãng như vậy. Gương mặt cô – gương mặt xinh đẹp và vui vẻ thường ngày các em yêu quý – giờ đây ánh lên vẻ lo ngại, và ngôi sao nhỏ dường như không lấp lánh như trước nữa.
Cô lo ngại cho Tanhia.
– Em ấy ở đâu, em ấy có thể bỏ đi đâu được nhỉ? Đã là giờ học cuối cùng rồi, vậy mà không thấy Tanhia cả ở đây, cả ở nhà. Chẳng lẽ chúng ta không tìm được em ấy sao, các em? Em ấy có bạn bè cơ mà. Hay là hoá ra chẳng có ai là bạn cả?
Quang cảnh ngôi trường vắng vẻ sau giờ học nom thật lạ lùng. Tiếng ồn ào dịu đi như vừa mới có một trận mưa bất chợt rắc lên khu rừng. Một chiếc lá hoàn diệp liễu còn trĩu nước khẽ rung rinh trên cành nhưng sự im lặng đã bao trùm trên những khóm thông.
Trong trường cũng yên tĩnh. Chỉ đôi khi, như một giọt nước mưa cuối cùng trút từ cành cây xuống rễ cây, có một giọng trẻ con vang lên tận cuối hành lang, hoặc như một ngọn gió lướt trên những tảng đá, có đôi chân nhanh nhẹn nào đó phóng vụt qua trên nền xi măng.
Nhưng hôm nay những đôi chân mãi vẫn không ngừng bước! Lũ trẻ đi lang thang từ đầu đến cuối hành lang. Các em ra sân và đi vòng quanh anh lính gác bằng tuyết mà Tanhia đã đắp rất khéo. Đợt gió ẩm ướt đã bào mòn đôi vai anh lính, những dòng nước chảy từ trên mũ sắt xuống đã đóng băng nửa chừng nhưng anh vẫn nhìn về phía xa, anh vẫn thấy mặt biển giá lạnh.
– Có lẽ bạn ấy lại đi ra sông – Colia nói với Phinca.
“Cũng có thể bạn ấy lại đứng khóc một mình trong cánh rừng nhỏ” – Phinca nghĩ thầm.
Và hai em chia tay nhau ở cổng.
Colia chạy ra sân băng. Em leo xuống sà lan, đi qua con đường mòn ngập tuyết, bước dọc đường biên của sân băng. Thật khó nhận ra dòng sông bây giờ. Tuyết phủ êm ả khắp nơi. Những dãy núi đóng băng lấp lánh. Quanh sân băng, những dây hoa làm bằng cành thông không còn đung đưa. Chúng đã rơi xuống, chìm trong những đống tuyết như chìm trong cát mịn.
Colia cất tiếng gọi mấy lần. Nhưng dòng sông quanh em chỉ làm cho em loá mắt và vẫn lặng thinh.
Ở đầu kia của thành phố, Phinca cũng gọi Tanhia. Cậu bé đứng ở bìa rừng như em đã từng đứng ở đây một lần trong bụi cây. Lúc ấy, những bông tuyết đầu mùa mới rơi xuống, nhẹ nhàng đến mức có cảm giác là có thể dùng tay hớt được toàn bộ lớp tuyết phủ trong cánh rừng thưa này mà mang đi.
Còn bây giờ, những cành thông già trĩu xuống dưới sức nặng của tuyết, những cây bạch dương ngập lút trong tuyết đến tận ngực. Nhưng Phinca vẫn cứ gọi. Giá mà nghe thấy dù chỉ một tiếng vang đáp lại lời cầu khẩn và tiếng gọi của em, em đã nằm lăn vào một bụi cây và oà lên khóc, mặc dù em chỉ có một mình.
Nhưng không có ai trả lời cả. Phinca quay về, chân bước trong tuyết ngập.
Phinca và Colia lại gặp nhau ở cổng trường. Sau đó hai em đi vào phòng gửi áo khoác, đến góc xa nhất của phòng và ở đây hai em lo lắng nhìn vào mắt nhau.
– Làm gì bây giờ? – Phinca hỏi.
Đột nhiên các em nghe thấy có tiếng khóc thút thít. Trong bóng tối, có một người nào đó đứng khóc bên bức tường, nơi bác gác trường xếp một đống củi để đốt lò sưởi.
– Tanhia! – cả hai cùng reo lên và chạy đến.
Nhưng đó là tiếng khóc của Giênhia – cô bé đã lẻn vào đứng giữa bức tường và lò sưởi từ lúc nào, trông không rõ mặt.
Phinca nắm vai cô bé xoay lại.
– Bạn không đi đâu à? – Phinca hỏi. – Không – Giênhia trả lời
– Tại sao lại khóc?
– Có lẽ – cô bé vừa nói vừa khóc – có lẽ bạn ấy đã chết rồi.
Không hỏi và không nói một lời nào, nghe thấy vậy, Colia đi vào một góc phòng, ngồi phịch xuống bàn, gục đầu vào đầu gối.
Trong khi đó thì ở tầng trên, trong một căn phòng mà tất cả đều quên bẵng đi, nơi cất giữ những vật dụng của liên đội thiếu niên, Tanhia đang ngủ.
Những lá cờ đuôi nheo và những biểu ngữ trên những cái cán dài từ bốn phía vây quanh em. Những tấm ảnh treo nghiêng như những chú chim sắp sửa từ trên tường bước xuống, những chiếc trống nằm bừa bộn trên bệ cửa sổ, những chiếc kèn đồng lấp lánh treo trên dãy đinh.
Những vật dụng thiếu niên tiền phong! Thế giới của những đồ vật đầy âm thanh đang nhìn em từ các góc phòng. Thật cay đắng biết bao khi phải chia tay với chúng dù chỉ ở trong mơ!
Dù chỉ ở trong mơ thôi, tôi nói như vậy, bởi vì nhận thấy cuộc chia tay ấy đối với Tanhia thật nặng nề, một giấc ngủ êm đềm đã đến với em, chạm vào mắt em và đưa tay vuốt hàng mi cô bé. Rồi em ngủ thiếp đi trong một góc phòng, nơi em đã ngồi từ sáng sớm trên tấm nệm nhồi mùn cưa.
Nhưng ngay cả giấc ngủ tốt lành này cũng không ngăn được trí tưởng tượng vẫn đang thức của em.
Và em mơ thấy cuộc họp phân đội.
Tanhia mơ thấy hình như trong căn phòng em đang ngủ này còn có các bạn: người ngồi trên trống, người ngồi trên ghế đẩu, người ngồi trên con ngựa gỗ bọc vải sơn. Cử động của họ có vẻ hăm doạ, vẻ mặt nghiêm khắc, và mỗi cái nhìn đều hướng thẳng vào tim Tanhia nhưng không xuyên được đến tận nơi. Nó rung lên và lệch đi, như một tia sáng đột nhiên bị một bàn tay che khuất.
– Hãy xét xử cô ta bằng một sự báo thù khủng khiếp – một người mà Tanhia không quen nói.
Quần áo của người này rất đặc biệt: một chiếc áo khoác ngắn đính vào áo ca-pốt, cái cổ áo bằng lông chồn óng ánh trên đôi vai, còn khuôn mặt thì hoàn toàn không trông rõ: một mớ tóc dài che nghiêng khuôn mặt ấy.
– Hãy xét xử cô ta – ông ta lại nói – cô ta rất tàn nhẫn.
– Đúng, đúng thế đấy. Cô ta tàn nhẫn lắm – Giênhia lặp lại theo lời ông ta – Chính cô ta đã bảo rán con cá đẹp của tôi. Mà con cá ấy làm bằng vàng nguyên chất đấy.
– Hãy xét xử cô ta, cô ta hay ghen ghét lắm.
– Đúng, đúng đấy, cô ta hay ghen ghét lắm – cậu béo họa theo – Cô ta ghen tị với Colia, tất cả chúng tôi đều thấy thế. Cô ta chở cậu ấy đi trong bão tuyết để giết cậu ấy.
Giọng Tanhia nghẹn lại, đôi môi cứng đờ, em không thể nói nên lời.
Người mặc áo khoác ngắn bèn đi đến gần Tanhia. Ông ta đứng trước mặt em, người lắc lư:
– Tôi luôn luôn sẵn lòng nghe cô, cô bạn thân mến – ông ta nói – Thế sao bây giờ cô lại im lặng?
Nhưng Tanhia lùi sát vào tường, em khiếp sợ nhận ra rằng đây là Gogol mà bức chân dung của ông thường treo phía trên cửa ra vào. Em ngước mắt lên. Tấm kính trên bức chân dung đã bị đập vỡ.
Không có Gogol. Hình như ông đang chuyển động xa dần trong không khí và biến vào một xó.
– Ôi, sao tôi lại bất hạnh đến thế! – Tanhia thì thầm theo sau ông – Ai bảo vệ tôi đây? Tôi không biết gì hết!
Em đưa mắt nhìn lên cao hơn và thấy những đám mây màu sáng lướt trên bầu trời đang ghé nhìn vào cửa sổ. Tất cả đều ở trên cao, khoác áo giáp sáng loáng, và khi rọi xuống sàn, ánh sáng lấp lánh của những chiếc áo giáp chảy rì rầm như những dòng suối nhỏ. Tất cả đều hướng về Tanhia.
Em co chân lên và nhẹ nhàng rời mặt đất. Em bay như người ta thường bay trong mơ. Không ai có thể đuổi kịp em. Căn phòng đã từ lâu không còn nữa, cái cây yêu quý mọc dưới sân bên cửa sổ của Tanhia thì ở xa tít phía dưới. Em lượn vòng quanh nó thật khéo léo, không chạm vào một lá cây nào.
Từ con đường nhỏ mà bây giờ em đang đi, có một dải ánh sáng rộng trải ra khắp nơi.
Em đi lên núi. Những bụi cây việt quất loạt soạt dưới chân em. Con đường ngày càng dốc – nước chảy róc rách vào đá lăn lạo xạo từ trên cao xuống.
Và từ trên đỉnh cao, một cánh rừng hiện ra trước mặt Tanhia, trải dài theo sườn núi. Nhưng cánh rừng này thật là kỳ lạ! Em chưa bao giờ nhìn thấy một khu rừng nào như thế. Không phải rừng rậm và cũng không phải là cánh rừng nhỏ mà em quen thuộc từ thuở bé. Cây cối thấp lè tè, cành lá chĩa ngang mặt đất. Tất cả đều được phủ những bông hoa trắng. Những cánh hoa ửng hồng dưới ánh mặt trời và quay tròn trong không gian tĩnh mịch.
– Đây là cái gì vậy? – Tanhia phấn khởi hỏi.
Trong tiếng lao xao của đá và tiếng nước chảy róc rách, em nghe thấy câu trả lời:
“Đó là những khu vườn đang nở hoa. Hãy yêu chúng, Tanhia!”
“Thế những cây linh sam đâu rồi? – Tanhia muốn hỏi – Tôi chẳng thấy chúng đâu cả.” Nhưng cánh rừng biến mất.
Em lại tiếp tục đi và bây giờ em đang đi trên một con đường bằng phẳng, không có đá, không có dốc, rồi dừng chân bên một cánh đồng lúa mì đen. Bóng những con đại bàng quen thuộc bay liệng trên cánh đồng, và trước mắt Tanhia cánh đồng bập bềnh hệt như bầu trời lúc chao đảo. Những bông lúa chạm vào nhau kêu xào xạc.
– Đẹp quá! Đây là cái gì vậy? – Tanhia lặng người đi và hỏi.
Và trong tiếng reo đều đều của cánh đồng, em nghe thấy những lời sau:
“Đó là những bông lúa mì đang chín. Hãy yêu chúng, Tanhia!”
– Tôi yêu, tôi yêu mà! – Tanhia thì thào không thành tiếng – Hay đó chỉ là giấc mơ? Chỉ là giấc mơ thôi! Ừ, tất nhiên rồi, mình đang ngủ. Chúng mình đi xa quá mà!
Nhưng mặt trời đột nhiên tối sầm đi. Tanhia nhìn thấy trên cánh đồng, trong màn sương mờ mịt, có một đám mây đen tan tác bay vùn vụt thẳng vào em. Những tia chớp chưa từng thấy, mảnh như sợi tóc, đâm vút xuống cánh đồng lúa mì xào xạc, và Tanhia sợ hãi ngã khuỵu xuống. Một tiếng sấm dài lan trên bầu trời.
Giấc mơ chấm dứt nhưng Tanhia không tỉnh dậy, tiếng sấm tiếp tục gầm lên.
Trong hành lang, có một cô bé đứng trước cửa phòng. Em đeo một chiếc trống qua cổ. Em vừa đánh trống vừa chăm chú nhìn vào hai chiếc dùi nhỏ đang nhảy nhót trong tay.
Cô bé đang tập đánh trống.
Nghe tiếng trống dội lên trong hành lang âm vang, một tốp học sinh đi lên cầu thang: đi đầu là Colia, theo sau là Phinca, Giênhia và cậu béo – cậu này leo lên từng bậc một cách vất vả.
Anh phụ trách Cô-xchi-a đi bên cạnh cô Alechxandra Ivanovna, hai người nói khe khẽ để cho giọng nói khỏi vang to dưới trần nhà.
Cô bé vẫn tiếp tục gõ trống.
Colia dừng lại trước cửa đợi mọi người đi đến.
– Có phòng trống đây này – em nói – chúng mình có thể họp phân đội ở đây.
Em mở cửa và nhẹ nhàng bước vào đầu tiên, không nhìn quanh phòng. Nhưng ngay cả khi không nhìn, em vẫn cứ kiếm Tanhia vừa bằng ý nghĩ, vừa bằng trái tim, lúc nào em cũng nghĩ về bạn ấy.
Và đột nhiên em nhìn thấy Tanhia trong một góc phòng, trên chiếc đệm dùng để nhún khi nhảy cao.
Em hé môi định gọi tên bạn, nhưng không nói nên lời. Em ngồi thụp xuống định chạm tay vào vai Tanhia, nhưng lại không chạm đến, bởi vì Tanhia vẫn ngủ rất say, hàng mi che rợp mắt như bóng lá cây việt quất. Những giọt lệ hãy còn đọng trên mi nhưng mặt cô bé đã khô nước mắt.
Colia quay lại giơ tay vẫy mọi người. Tất cả dừng lại nhìn Tanhia.
– Cứ để cho bạn ấy ngủ. Đừng ai động vào bạn ấy – Gienhia thì thào, bởi vì cô bé có một tấm lòng hoàn toàn không phải là độc ác, tuy cô thường nói đúng và thường làm cho Tanhia phải khóc hơn là các bạn khác.
– Chẳng lẽ chúng ta không thể họp vắng bạn ấy hay sao? – Giê-nhi-a nói thêm – Colia đã kể hết cho chúng ta rồi còn gì, chúng ta đã biết tất cả sự thật.
Cô Alechxandra Ivanovnasuy nghĩ một lát. Cô nhìn vào gương mặt từng em và nhận thấy đó là một nguyện vọng tốt đẹp. Cô lấy tay che nụ cười bất giác hiện trên môi.
– Tất nhiên chúng ta có thể họp, các em ạ – cô nói – Cô cho phép các em. Cô nghĩ là anh Cô-xchi-a sẽ đồng ý với cô.
Nhìn vào gương mặt từng em, anh phụ trách Cô-xchi-a cũng nhận thấy đó là nguyện vọng chung.
– Mặc dù anh tuân theo kỷ luật Đội – anh nói – nhưng trong trường hợp này thì có lẽ chúng ta có thể làm như vậy. Đó là quyết định chung. Mà nếu đã là quyết định chung thì chúng ta có thể làm tất cả.
Colia bèn vẫy Phinca lại và nói:
– Nếu chúng mình có thể làm tất cả thì cậu hãy đi ra ngoài kia và nói nhỏ vào tai cái cô bé đánh trống ấy rằng mình sẽ giết cô ta bây giờ đấy.
Phinca đi ra.
Em khẽ đạp vào lưng cô bé. Tuy đập khẽ như vậy nhưng cô bé vẫn khuỵu chân và ngồi xuống. Cô ta thôi không gõ nữa.
– Người ta ngủ – Phinca nói với cô bé – mà em thì lại làm ầm lên. Chẳng lẽ em không có lương tâm sao? Dù chỉ là một tí tẹo lương tâm mà lứa tuổi em phải có, em cũng không có à?
Rồi tất cả cùng rút đi, nối đuôi nhau bước nhẹ nhàng, và theo sau họ là bé gái đeo trống. Em cũng đi nhón chân, hai chiếc dùi trống giơ lên cao.
Quay lại Trang 1 Trang 2 Trang 3 Trang 4 Trang 5 Trang 6 Trang 7 Trang 8 Trang 9 Trang 10 Trang 11 Trang 12 Trang 13 Trang 14 Trang 15 Trang 16 Trang 17 Trang 18 Trang 19 Trang 20 Trang 21Kế tiếp