Nét Đẹp Đông Phương
Tiên xuống thăm tôi
Sau mấy tiếng giông ầm ầm nhẹ rồi tiếp một cái chớp lòe, tôi nhìn ra:
– Ủa Tiên thiệt.
Thế là điệu Ngộ chạy toe bỏ cả cuốc lẫn sắn lỏng chỏng, miệng kêu:
– Mấy chị ơi có tiên, sư cô bảo có tiên, ra coi mấy chị.
Thế là hai ba điệu lăng-tăn ù chạy cả.
Tiên đã băng qua mấy ngàn sao, chắc trên đôi cánh còn dính những vì sao nho nhỏ xinh xinh lóng lánh như ánh kim cương.
Nhưng điệu Ngộ bỗng quay trở lại xua tay:
– Mấy chị ơi, người, người, chớ không phải tiên mô. Em tưởng tiên thật chớ.
Tôi cười và bảo:
– Người mà tên Tiên, con tưởng tiên trên trời sa xuống hả?
Đằng xa khi bước xuống ô tô, nàng ngập ngừng một chút, rồi đi lại vội ôm chầm lấy tôi:
– Em tìm chị đến mấy Chùa chị ơi.
Đưa Bội Tiên vào phòng khách, – phải, nàng là Bội Tiên bạn cũ của tôi – Bội Tiên gục đầu vào vai tôi khóc sướt mướt.
Tôi cười bảo:
– Tiên mà cũng biết khóc như người trần gian ư? Thôi nín đi kẻo mấy Điệu tý tý họ cười cho chứ. Tiên về Huế lâu mau rồi?
Bội Tiên lau nước mắt:
– Em về đã bốn hôm đi tìm chị liền, cứ đến chùa này họ chỉ qua chùa kia. Chị ở chi xa quá?
Rồi Tiên nghẹn ngào:
– Em thương chị quá!
– Tiên thương tôi vì lẽ gì mới được chứ?
Tiên mân mê tà áo nâu bạc màu của tôi, vòng và nhẫn kim cương của nàng chói sáng như sao. Tôi hỏi:
– Có lẽ Tiên thấy tôi tiều tụy trong cảnh nâu sồng khác hẳn ngày xưa nên động lòng trắc ẩn đến rơi nước mắt chứ gì?
Nàng nắm chặt tay tôi mà không đáp. Tôi bảo:
– Ở đời phần nhiều hiểu lầm nhau cả Tiên ạ, người sung sướng thì họ cho là khổ, người thật đau khổ thì lại tưởng là sung sướng, nhưng thật ra sướng hay khổ đều tùy theo quan niệm của mỗi người. Nếu ai biết hiểu lẽ sống thì tuy ở nhà lá, ăn cơm rau mà vẫn thấy mình thảnh thơi an lạc. Còn người ta có “cho” hay “tưởng” thì đều là quan khách chứ không dính chi đến chủ nhân cả.
Tiên nhớ không? Khi tôi còn ở nhà tuy mặc áo đẹp đi xe hơi mà nhiều lần tôi đã phàn nàn với Tiên: “ngồi ô tô tôi thấy ngột ngạt như ai lấy lồng bàn chụp mình lại”. Ngày nay tuy mặc áo rách ngồi gốc cây mà tôi thấy trời đất rộng thênh thang, tâm thần thư thái, thật là tiêu diêu tự tại. Thế là tôi sung sướng lắm rồi, Tiên phải mừng cho tôi mới được chứ sao lại khóc?
Bây giờ tôi hỏi Tiên ở nhà lầu, đi ôtô, đeo kim cương, chồng làm to, vậy thật tình Tiên đã sung sướng hoàn toàn chưa?
Ai ngờ vô tình tôi đã chạm nhầm vết thương lòng của nàng, làm nàng khóc oà lên:
– Chị ơi em khổ lắm!
Tôi hết sức ngạc nhiên. Thế rồi Tiên kể lể. Tôi mới biết chồng nàng mê một người đàn bà có chồng, đến nỗi ngày trước cưng Tiên hơn tiên, mà nay không ngó ngàng chi đến vợ con nữa. Nàng chịu đau khổ âm thầm để sống với đàn con. Nhưng một hôm không đủ sức nhẫn nại được, nàng đã uống thuốc định quyên sinh. Người nhà biết đưa vào bệnh viện kịp, trong khi chồng Tiên đưa tình nhân đi chơi xa, rồi nàng kể tiếp:
– Thật ra khi mới gặp chị lòng em bị cảm xúc luôn một lần hai mối, em thương chị mà mừng cho chị. Đời chị sao mà cao đẹp quá, còn em thì vui mình trong danh vọng hão huyền để chịu đựng bao nỗi đau khổ. Biết khổ, lòng chán chê mà không có lối thoát thân, vì dây dưa một đàn con dại. Thật quả như lời chị dạy:
Ở đời toàn hiểu lầm nhau bởi cái vỏ bề ngoài cả, không có ai sướng hết chị ơi!
Nghe Tiên kể xong tôi nhìn nàng qua làn phấn mỏng, thấy nét mặt nàng khác hẳn khi mới đến, tinh thần bạc nhược, như người vớt dưới nước lên, tôi ái ngại cho bạn quá. Chao ôi, người đời làm khổ nhau đến thế ư ?!
Tôi an ủi bạn:
– Vâng, nhìn bề ngoài, người này cứ tưởng người kia là hạnh phúc, người nọ tưởng người này là sung sướng. Song khi ngồi lại để dốc bầu tâm sự thì cái khổ vẫn tương tự như nhau, nghĩa là không ngoài ba món danh, lợi và tình ái. Người nào ly khai được nó thì tuy thân tại trần lao mà tâm hồn giải thoát.
Nếu ai đã hệ lụy vì nó thì lẩn quẩn hoài trong vòng đau khổ, có khi còn thiệt hại đến thân mạng nữa.
Nhưng đây là đối với hạng người thiếu suy nghĩ, thiếu tự tin. Còn với Tiên thì tôi không ngờ Tiên lại quan niệm cuộc đời quá sai. Chết đâu phải là hết, cũng không thể kết liễu cuộc đời oan trái được.
Vả lại Tiên nên nghĩ kỹ: thân ta đâu phải của ta. Bổn phận của người con hiếu, người mẹ hiền, người vợ chí tình, không cho phép ta tìm lối thoát nợ bằng cách hủy hoại thân thể. Đó chỉ là hành động của kẻ hèn nhát, thiếu can đảm thiếu chịu đựng. Nhưng nghĩ cho kỹ thì thật đáng phàn nàn cho bạn gái chúng ta, không biết lợi dụng tình yêu lúc ban đầu để hướng dẫn người bạn đời của mình về mặt đạo đức. Trái lại theo tôi thấy thì phần nhiều hàng học thức cũng như chị em vô học vậy, nghĩa là hoàn toàn theo chồng say sưa trong dục vọng. Đã gọi là say tất nhiên có khi tỉnh, mà khi tỉnh là khi người đàn bà ôm con ngồi khóc như Tiên chẳng hạn.
Nàng ngồi yên lặng nghe tôi nói đến đây nàng thẫn thờ trong câu hỏi:
– Bây giờ tính sao thưa chị? Em về đây tìm chị cốt nhờ sự minh mẫn của vị tu hành, xin chị tìm cho em một giải pháp.
Tôi suy nghĩ một lúc:
– Giờ đây trên hai ngã đường chị hãy bình tĩnh suy xét kỹ để chọn một:
1) Nếu chị thấy anh ấy đã táng tận lương tâm đối với chị mà lòng chị cũng không thể tha thứ được. Còn đàn con là khí huyết của kẻ bạc tình, chị cũng không thương chúng nữa thì chị có thể về nhà với hai bác, vì vết thương hạnh phúc đến thế là không thể hàn gắn được nữa.
2) Nếu chị cảm thấy còn yêu chồng tha thiết thương con, như chị bỏ về thì đàn trẻ vô tội kia sẽ bơ vơ. Chị về với hai bác chị có biết tuổi già sẽ đau khổ vì chị chừng nào không? Và như vậy tức là chị đã xô chồng thêm vào hố tội lỗi. Chị phải tin tưởng rằng con người ai cũng có lương tri, chẳng qua khi mê muội thì lương tri mờ tối. vậy bổn phận làm vợ chị phải hi sinh phần mình để cứu vãn gia đình, cứu vãn danh giá của anh ấy chứ. Chị cố gắng thêm trong giai đoạn này, có phải trọn hiếu trọn tình mà còn nâng cao tinh thần phụ nữ nước nhà nữa không?
Tôi nhìn thẳng vào mắt nàng khi nói câu ấy.
Nàng khóc nức nở, tôi ngồi lặng thinh thật không còn biết sao được. Chắc bao niềm đau khổ bao nỗi tủi nhục đang rối rắm trong lòng bạn tôi như mớ bòng bong.
Nhường sự yên lặng cho nàng tôi đứng dậy vào phòng, để bảo lấy cho Tiên cái khăn mặt ướt, khi ra thì Tiên đã bớt khóc.
– Bây giờ Tiên đã tìm đến người bạn tu hành, vậy chắc Tiên cũng có cảm tình với Đạo Phật chứ?
– Dạ em tin tưởng lắm chớ, em có ăn chay ngày Rằm mùng một thưa chị.
– Vâng, thế để tôi biếu chị một bức tượng và một quyển Kinh. Chị về dựng một phòng tinh khiết trên lầu để thờ Ngài và tối nào chị cũng phải tụng một thời trước khi ngủ. Chị nên phát nguyện ăn chay thêm một tháng ít ngày nữa, đồng thời nên bố thí phóng sanh làm các việc phước thiện. Mình muốn tránh khổ cầu vui thì phải ban vui cứu khổ cho mọi loài mọi người. Gây nhơn An Lạc sẽ hưởng quả An Lạc Tiên ạ, đồng thời Tiên nên xem sách báo nhà Phật bằng quốc văn, trong đó toàn triết lý cao siêu. Tiên là người trí thức có xem những Kinh Phật mới thấy đời người chỉ là một bọt nổi giữa biển mênh mông, do đó tâm hồn ta mở rộng, tung vãi tình thương lan khắp, không đến nỗi bó chặt trong gia đình chật hẹp. Hiện nay các nhà thông thái Âu Tây đã ví giáo lý của Đức Phật là thứ thuốc trị tâm bệnh thần hiệu nhứt.
Điều kiêng kỵ thứ nhất là Tiên nên ít đi chơi, và tránh những bạn bè tào lao hay đem câu chuyện làm quà và xúi giục bậy.
Tôi mở tủ lấy Kinh và thỉnh bức tượng ra trao cho Tiên:
– Đây là Đấng Mẹ Hiền Quán Thế Âm, Ngài thường đưa bình Tịnh Thủy để hứng đựng nước mắt đau khổ của chúng sanh.
Bội Tiên đứng dậy kính cẩn đỡ lấy, nét mặt tươi hẳn lên, mắt Tiên long lanh một niềm tin tưởng…
Thích nữ Thể-Quán