Người tù bé nhỏ – Chương 6

0
2191

Quay lại Trang 1 Trang 2 Trang 3Kế tiếp

-Quảng Cáo-

Một buổi tối trước hôm chúng tôi chuẩn bị lên đường tới thăm bà, Richard và tôi cùng ở trong bếp. Mẹ tôi đã sang nhà bên cạnh cùng với Les để mượn điện thoại còn những đứa em khác của tôi đang ở trong phòng khách xem ti vi. Richard bắt đầu nói với tôi tất cả những điều mà ông ta và tôi sẽ làm trên đường tới nhà bà và trên đường trở về. Cứ như thể ông ta nghĩ rằng tôi cũng sung sướng và phấn khích về viễn cảnh đó giống như ông ta. Càng lúc tôi càng trở nên tức giận và tôi cố gắng để đầu óc mình được bận rộn với lời bài hát đã từng được diễn trên ti vi trong loạt chương trình Grange Hill, bài hát “Chỉ cần nói không” . Tôi đã nghĩ về lời bài hát đó trong nhiều năm rồi và vì một lý do nào đó, khi Richard hỏi tôi có muốn làm những việc đó không, tôi đã trả là “Không”.

Ngay lập tức tôi biết rằng mình đã phạm phải một sai lầm quá lớn. Ông ta ví sát trán mình vào tôi, đôi mắt xoáy sâu vào mắt tôi, lạnh như băng, đầy giận dữ, hơi thở của ông ta phả vào mặt tôi.

– Cái gì?

Tôi không hiểu lúc đó điều gì đã thôi thúc tôi nhưng tôi đã nhắc lại từ “không” một lần nữa như thể những tia lửa dũng cảm tí hon trong tôi cuối cùng cũng đủ bùng lên thành một ngọn lửa.

Ông ta giáng thẳng nắm đấm vào đầu tôi khiến cho đầu tôi đập vào bức tường gạch đằng sau. Tôi bắt đầu khóc nức nở và cố gắng nói lời xin lỗi nhưng ông ta giận dữ tới mức khó có thể bình tĩnh lại được. Trong cơn giận điên cuồng, ông ta đấm tôi không dứt sau đó tóm lấy tóc tôi, kéo tôi ra khỏi bức tường đang làm điểm tựa cho tôi và đá tôi như điên, người tôi như quả bóng nẩy trên không trung. Ông ta đẩy tôi ra hàng lang, qua cánh cửa phòng khách mở rộng nơi những đứa em trai tôi đang ngồi xem ti vi. Khi tôi chạm được chân tới mặt đất, ông ta đuổi theo tôi, vẫn đấm đá, gào thét, chửi rủa và bảo tôi đúng là “con ở vô ơn”. Các em trai tôi hét toáng lên kêu ông ta dừng lại vì sợ ông ta sẽ giết chết tôi mất. Nhưng không đứa nào trong số chúng dám cử động vì biết rằng ông ta sẽ trút cơn giận dữ lên chúng nếu như chúng dám can thiệp vào chuyện này.

Chúng tôi nghe thấy tiếng chìa khoá của mẹ tra vào ổ.

– Đứng dậy và chỉnh đốn lại quần áo ngay – Richard ra lệnh.

Tôi đứng dậy cố gắng sửa sang lại quần áo cho đỡ xộc xệch trong khi ông ta quát bảo bọn trẻ con câm miệng lại. Những túm tóc của tôi rơi đầu trên tấm thảm màu đỏ sạch sẽ và mặt tôi sưng tấy vì những cú đấm. Khi mẹ bước vào, tôi đã đứng dậy được. Bọn trẻ im phăng phắc, mặt tái nhợt và run rẩy.

Chắc là mẹ đã nghe thấy tiếng la hét từ bên nhà hàng xóm nhưng bà, giống như bọn trẻ, cũng lo sợ rằng kế đến Richard sẽ trút cơn giận dữ lên mình.

– Có chuyện gì với con vậy? – Bà hỏi tôi, như thể hơi bực mình vì lại thấy tôi làm ỏm tỏi lên vì điều gì đó.

– Có hạt bụi rơi vào mắt con, – Tôi trả lời. Đó là lý do mà tôi thường sử dụng để giải thích tại sao mắt tôi lại giàn giụa nước.

Và cũng như mọi lần, mẹ tôi chấp nhận lý do này một cách đơn giản mà không hề hỏi han thêm điều gì nữa.

Hãy thử tưởng tượng xem Richard kiểm soát cuộc sống của tôi như thế nào. Ông ta can thiệp vào tất cả những việc tôi làm, tất cả những nơi tôi đến. Nhưng thật lạ lùng, ông ta lại rất háo hức với việc tôi có bạn trai và bắt đầu có quan hệ tình dục với bạn trai mình . Ông ta bắt tôi dùng thuốc tránh thai ngay khi tôi có thể, thậm chí trước cả khi tôi rời khỏi trường học. Việc chu kỳ kinh nguyệt của tôi quá dài và quá mệt mỏi khiến cho ông ta càng có cớ bắt tôi làm điều đó.

Ông ta thậm chí còn gợi ý để tôi và một cô bạn gái tới Southend cùng với hai cậu con trai nữa và cho chúng tôi ở nhà của chú tôi. Nhưng cuối cùng hai cậu bạn trai đó đã không thể đi được vì bận việc. Dù vậy, bạn tôi và tôi vẫn đi và chúng tôi đã gặp gỡ nhiều chàng trai khác khi chúng tôi chơi ở đó. Kỳ nghỉ thật tuyệt vời ngoại trừ một sự cố xảy ra khi một trong số những cậu con trai nghịch khối đá cuội lớn mà chú tôi mang về từ biển và đánh véc ni nó . Anh ta chuyền nó từ tay này sang tay kia khi đứng bên cửa sổ và đỡ lấy nó vừa kịp lúc không để nó rơi xuống. Tôi đã xin anh ta đừng làm như vậy nhưng anh ta cứ tiếp tục và sau đó anh ta lỡ tay hòn đá rơi thẳng xuống cửa kính . Tôi như người mất trí khi tưởng tượng ra những rắc rối mà mình sẽ gặp phải vì việc này. Tôi bắt chàng trai tội nghiệp đó gọi thợ tới thay cái cửa sổ ngay lập tức.

Đó là kỳ nghỉ tuyệt vời nhưng nó khiến tôi thấy bối rối, không hiểu tại sao bỗng dưng tôi lại được phép làm một việc như người lớn. Điều này cho tôi một tia hy vọng rằng có lẽ cuối cùng thì mọi chuyện cũng trở nên tốt đẹp hơn.

Khi tôi trở về nhà, một trong số những chàng trai đó gửi cho tôi một bức thư tình. Richard lại đọc trộm thư từ của tôi như mọi khi và khi phát hiện ra bức thư đó ông ta đã đọc to nó lên cho cả nhà cùng nghe. Tôi ngồi đó, khóc sướt mướt, cảm giác bị sỉ nhục và nhận ra rằng tôi vẫn chưa hề được tự do.       

Có một người con trai tên là Nick sống cùng khu phố với chúng tôi, hơn tôi một tuổi và đã thôi học để đi làm thợ giàn giáo. Tôi nghĩ rằng anh ấy thật tuyệt vời. Tất cả các cô gái đều thầm yêu anh ấy. Hayley và tôi thường đứng sau tấm rèm cửa, nhìn anh ấy đi ngang qua nhà chúng tôi, cười rúc rích với nhau và thở dài, mơ tưởng tới một ngày kia anh ấy sẽ mời chúng tôi đi chơi. Tôi sẽ không bao giờ để cho anh biết được tình cảm của tôi đối với anh vì tôi quá nhút nhát và xấu hổ và bởi vì tôi không muốn cha dượng tôi biết được rằng tôi đang thầm yêu ai đó nếu không nhất định ông ta sẽ làm điều gì đó tồi tệ với anh ấy .

Một buổi chiều, tôi đi học về như thường lệ và khi tôi về đến nhà, tôi nhận ra đồ đạc trong phòng khách bị đem hết ra ngoài để trang trí lại. Lúc tôi bước vào nhà, Richard chào tôi với một tâm trạng đặc biệt vui vẻ. Việc trang trí lại nhà cửa bao giờ cũng khiến cho ông ta phấn kích.

Cửa sổ vẫn đang để mở cho mùi sơn bay hết và từ trong phòng tôi nhìn thấy Nick đang đi xuống phố để về nhà. Richard cùng phát hiện ra anh ấy và chắc hẳn ông ta đã nhận thấy biểu hiện nào đó trên nét mặt tôi nên ông ta bắt đầu ngâm nga: “Tình yêu đang bồng bềnh! Jane đang yêu Nick” .

Tôi có thể nhận ra rằng Nick đã nghe thấy những lời đó và tôi chỉ muốn độn thổ hoặc chết luôn tại chỗ cho xong . Sau đó , Richard bắt đầu gọi to lên và nói với anh ấy giống như bọn trẻ con ở trường: “Nick, Janey yêu cậu đấy” .

Ông ta còn viết cả một thông điệp tương tự như thế lên tấm rèm cửa để mọi người, bao gồm cả Nick, có thể nhìn thấy. Tôi miễn cưỡng phải cười đùa với ông ta về chuyện đó, nếu không tôi sẽ gặp rắc rối to vì không hợp tác và trở thành “con lừa ngu ngốc”, nhưng thực ra trong lòng tôi đang đau thắt lại vì xấu hổ và nhục nhã.

Richard không hề có ý định kết thúc trò trêu chọc đó. Hàng ngày Nick vẫn đi làm qua nhà tôi và Richard vẫn thường hét gọi anh ấy như vậy. Cuối cùng ông ta cũng nhận được nụ cười đáp lại tươi rói của anh. Ông ta đã mời anh vào nhà uống một tách trà. Những chuyến viếng thăm của Nick thường xuyên hơn và tôi bắt đầu hẹn hò với anh. Mặc dù tôi rất giận Richard vì đã bắt đầu chuyện này theo kiểu như thế nhưng tôi cũng phải thừa nhận rằng điều đó cũng đem lại kết cục khá tốt đẹp cho tôi bởi vì tôi đã thầm yêu Nick quá lâu nhưng tôi chẳng bao giờ có đủ can đảm để có thể nói chuyện trực tiếp với anh.

Tôi đã bắt đầu nghĩ rằng có lẽ đây sẽ là điểm kết thúc của những trò lạm dụng của Richard. Nếu như Richard đang ghép đôi tôi với một người khác thì có lẽ là ông ta đang có kế hoạch để tôi được yên thân. Cũng có thể giờ đây khi tôi không còn là một đứa trẻ nữa thì ông ta cũng mất dần hứng thú với tôi và sẽ cho phép tôi thoát khỏi sự thống trị bạo ngược của ông ta.

Tôi cũng không hiểu tại sao tôi lại quá lạc quan đến như vậy. Trước đây, đã từng có rất nhiều lần tôi nghĩ rằng có thể Richard sẽ thay đổi cách đối xử của mình. Tôi đã hy vọng là ông ta sẽ dừng những trò hành hạ của ông ta lại khi tôi tới tuổi dậy thì và kể từ đó, cứ mỗi lần sinh nhật, tôi lại hy vọng rằng hứng thú của ông ta đối với tôi sẽ kết thúc. Những điều đó chẳng bao giờ xảy ra cả. Đôi lúc tôi đã hỏi liệu chúng tôi có thể chấm dứt những việc làm đó không và ông ta nói rằng chúng tôi có thể, miễn là tôi thực hiện cho ông ta “một lần trả ơn đặc biệt cuối cùng”. Tôi chấp nhận tất cả dù đó có là điều gì đi chăng nữa nhưng sự chấp nhận vô điều kiện của tôi cũng chẳng giúp mọi việc thay đổi. Ngay ngày hôm sau, ông ta lại tìm được một cái cớ để bắt tôi tiếp tục làm một việc gì đó.

Đôi khi tôi sử dụng kỳ kinh của mình như một cái cớ để không phải làm những gì ông ta muốn, tôi nằm bẹp trên giường trong những ngày đó. Nhưng bao giờ ông ta cũng tìm được cách để biến cái cớ đó trở thành bất lợi đối với tôi.

– Mày đúng là con chồn cái thối tha, – Một hôm ông ta quát lác khi bước xuống nhà từ phòng tắm trên gác. – Mày để miếng băng vệ sinh bẩn thỉu của mày trong toa lét và tao phải dọn chúng đi cho mày đấy.

Tôi biết là ông ta đã bịa đặt ra chuyện này bởi vì tôi không hề bị hành kinh ngày hôm đó dù tôi đã nói với ông ta là tôi đang đến tháng. Và tôi cũng biết rằng mẹ cũng không thể là nguyên nhân gây ra điều đó. Nhưng tôi không thể mở miệng phản đối bất cứ điều gì vì như thế có nghĩa là tôi sẽ tự tố cáo mình . Tôi nghĩ rằng ông ta chỉ có thể làm xấu mặt tôi theo cái cách hèn hạ như vậy mà thôi. Nhưng tôi tự thuyết phục mình rằng nếu tôi thực sự có bạn trai, mọi việc chắc hẳn sẽ khác. Chắc chắn là ông ta sẽ không bao giờ muốn chia sẻ tôi với người khác.

Ngay khi tôi nhận ra rằng Richard cho phép tôi có bạn trai, tôi cố gắng dành càng nhiều thời gian ở nhà Nick càng tốt.

Gia đình anh ấy rất tốt bụng . Mẹ anh ấy dường như cũng ủng hộ mối quan hệ của tôi với con trai bà. Bà còn mua cho tôi đồ nữ trang bằng vàng và thậm thí bà còn treo bức hình của tôi và Nick chụp lên giữa nhà.

– Ta đã luôn hy vọng rằng con sẽ hẹn hò với Nick, – Bà không ngớt nhắc đi nhắc lại với tôi điều đó khiến cho tôi thực sự cảm thấy mình đặc biệt và được yêu mến.

Quay lại Trang 1 Trang 2 Trang 3Kế tiếp

guest
(*) Thông tin bắt buộc phải điền
(*) Thông tin bắt buộc phải điền
0 BÌNH LUẬN
Phản hồi
Xem tất cả bình luận