Chú vịt con xấu xí – Tác giả: Andersen

0
5113

Chú vịt con xấu xí

-Quảng Cáo-

Tác giả: Hans Christian Andersen

Cuộc sống dã ngoại quả là thú vị! Hè đã về. Lúa mì vàng óng, lúa mạch xanh rờn, cỏ khô đã được vun đống, còn chú cò thì lệnh khệnh cặp giò cao màu đỏ tía, vừa đi đi lại lại trên bãi cỏ xanh vừa xi xô tiếng Ai Cập, thứ tiếng do mẹ chú đã dạy cho. Xung quanh cánh đồng là những dải rừng bát ngát, giữa rừng là những đầm nước sâu. Vâng, đúng là như vậy, cuộc sống nơi thôn dã quả là thú vị. Dưới ánh nắng chói chang nhô lên một tòa lâu đài cổ kính bao quanh bởi những hào nước sâu và từ chân tường ra tận mép nước mọc lên những cây ngưu bàng lá rộng bản, cao đến độ trẻ con có thể núp sau những cây lớn nhất.

Nơi đây hoang dã không kém gì khu rừng rậm nhất và có một chị vịt cái đang nằm trên tổ ấm. Chị ta đang ấp ổ trứng để chúng nở ra một đàn vịt con, nhưng chị đã bắt đầu chán vì nằm ấp quá lâu mà bạn bè thì ít đến thăm nom chị. Các chàng vịt đực lại khoái bơi lội trong các hồ nước hơn là kéo lên bờ đứng dưới tán là ngưu bàng ba hoa tán chuyện với chị vịt cái.

Cuối cùng nghe có tiếng “tách, tách”, các quả trứng lần lượt vỡ: các lòng đỏ trứng đã có sức sống và ló đầu ra.

Cạc! Cạc! Mẹ vịt reo lên, và các chú vịt non ra sức vẫy vùng, nghiêng ngó nhìn bốn phía, dưới tán lá xanh; vịt mẹ mặc cho chúng thỏa sức nhìn vì màu xanh là màu tốt cho đôi mắt mà.

– Thế gian thật là bao la – lũ vịt con bảo nhau. Thực vậy, vì chúng đã có một không gian rộng lớn hơn lúc nằm trong vỏ trứng. Mẹ chúng bảo: “Các con tưởng đây là toàn thế giới ư? Thế gian còn kéo xa ra nữa, từ bên kia vườn cho đến tận ruộng lúa của cha cố cơ. Nhưng mẹ chưa bao giờ đến đấy. Sao? Các con đã nở đủ cả chưa?” Chị vịt đứng dậy. “Không, nào đã đủ đâu. Cái quả trứng to nhất còn ì ra kia kìa, còn kéo dài đến bao giờ nữa nhỉ? Mình chán quá rồi!”. Nói vậy, chị ta vẫn nằm xuống lại.

– Thế nào, tốt đẹp cả chứ? – Một bà vịt già qua thăm, hỏi.

– Còn một quả ì ạch quá xá – Mẹ vịt vừa nằm vừa đáp. “Nó chẳng chịu phá vỏ mà chui ra. Bà hãy xem các cháu kia kìa, chúng đẹp chưa từng thấy… Chúng đều giống bố chúng, cái quân súc sinh ấy; nó chẳng ngó ngàng gì đến tôi cả”.

– Cho tôi xem quả trứng chưa nở nào – Bà lão vịt bảo – Ôi! Đây là một cái trứng gà tây, thật đấy, hãy tin tôi đi. Tôi cũng đã bị hố, ấp nhầm một lần và đến khổ với lũ nhóc vì chúng chẳng biết bơi, sợ nước. Thật mà, tôi không sao xua được chúng xuống nước, tôi mắng mỏ xua đẩy chúng, cũng chẳng ăn thua gì. Xem nào, đúng rồi, chính là trứng gà tây, cô cứ mặc nó đấy, đi mà dạy lũ kia bơi đi.

– Dù sao thì tôi cũng ấp thêm chút nữa. Tuy nằm ấp đã lâu thế, tôi vẫn còn ấp tiếp được.

– Tùy cô – Bà vịt già nói xong đi luôn.

Cuối cùng quả trứng lớn cũng vỡ ra. “Kíu kíu” – Vịt nhóc vừa kêu lên vừa chui ra; trông nó to và xấu quá!

Mẹ vịt ngắm nghía nó: “Nó là một con vịt non to lớn kinh khủng. Những đứa kia chẳng đứa nào giống nó cả. Dù sao thì cũng chẳng phải gà tây con. Rồi lát nữa sẽ rõ, mình mà dùng chân đạp, hẳn cu cậu sẽ phải xuống nước thôi”.

Hôm sau trời rất đẹp, mặt trời lung linh trên các khóm ngưu bàng xanh xanh. Mẹ vịt và cả gia đình kéo nhau đến bờ hào nước. Ủm, mẹ vịt nhảy xuống nước, vừa kêu “các, các”, lũ vịt non lần lượt nhảy theo. nước nhấn chìm chúng xuống, nhưng chúng lại ngoi ngay lên được và bơi lội ngoan ngoãn, chân chúng đạp nước đúng kiểu, chúng có mặt đủ cả, ngay cả chú vịt non xấu xí cũng bơi với các chú khác. “Nó có phải gà tây đâu mà”, mẹ vịt lẩm bẩm. “Nhìn kìa! Nó bơi khá, chân đẹp, thân thẳng đứng thế cơ mà. Đúng nó là con mình rồi. Tóm lại nó rất đẹp và rất ưa nhìn”.

– Các, các! Giờ thì các con hãy theo mẹ, mẹ đưa các con gia nhập xã hội, và giới thiệu các con với toàn thể sân nuôi gà vịt. Nhưng này, các con lúc nào cũng phải đi nép sát vào mẹ kẽo người ta giẫm vào chân đấy nhé. Và phải coi chừng lão mèo đấy.

Và cả nhà đã kéo tới sân nuôi gà vịt.

Nơi đây đang ồn ĩ khủng khiếp vì có hai gia đình vịt nọ đang giành giật nhau một cái đầu con lươn. Cuối cùng lão mèo ở giữa lại chộp được.

– Các con thấy chưa, thế gian là thế đấy – Mẹ vịt nói rồi quết mỏ, vì chính chị ta cũng thèm cái đầu lươn. – Nào động chân lên, cố đi nhanh lên và nhớ cúi rạp đầu xuống chào cụ vịt Tây Ban Nha cho nên mới to lớn như vậy. Cụ có dải ruy băng đỏ buộc ở chân thật là rực rỡ. Đó là biểu hiện sự cao quý nhất, không ai muốn cụ mai một đi và cả con người lẫn loài vật đều phải nhận biết điều đó. Nào, xăm xắn lên nào… đừng có quẩn vào chân mẹ nữa, một con vịt non đàng hoàng phải đứng doãng chân ra, giống như bố ấy. Được rồi! Giờ thì cúi đầu xuống và nói: Kíu kíu đi!

Bọn vịt con nghe lời mẹ. Nhưng các mẹ vịt khác đứng xung quanh cao giọng phán:

– Xem kìa, ta lại có thêm một gia đình vịt nữa rồi, cứ làm như chúng ta chưa đủ đông đảo, còn thiếu vịt lắm ấy. Chà chà! Có một con sao mà xấu thế! Mình chả ưa con ấy tí nào cả.

Và thế là ả vịt cái vỗ cánh tới, cạp chú vịt non một cái vào cổ.

– Này, hãy để cho nó yên, nó có làm gì ai đâu – mẹ vịt lên tiếng.

– Không, nó bụ quá và lại ngố nữa, trêu nó tí thôi mà – ả vịt vừa cạp con vịt non chống chế.

Cụ vịt già có dải ruy băng đỏ làm dáng quấn ở chân bảo:

– Chị có đàn con đẹp đấy. Tất cả đều đẹp, trừ cái con kia kìa. Chị phải sửa sang lại cho nó.

– Thưa cụ, không thể sửa hơn được – mẹ vịt trình bày, cháu nó không được đẹp nhưng nó tốt tính lắm và cháu bơi đẹp chẳng kém gì các anh các chị nó. Cháu dám thưa thêm với cụ rằng cháu nó sẽ càng ngày càng đẹp ra và xinh xắn hơn. Vì cháu nó nằm trong vỏ trứng lâu quá nên thân hình hơi quá khổ tí thôi – Mẹ vịt rỉa lông cho chú vịt non, nói thêm:

– Vả lại cháu nó là giống vịt nên to nhỏ không quan trọng gì. Cháu nghĩ rằng cháu nó sẽ lực lưỡng và sẽ ăn nên làm ra.

– Những đứa khác đều xinh ngoan – cụ vịt già phán, từ đây cứ coi như đây là nhà của chị và nếu nhà chị có vớ được cái đầu lươn nào thì nhớ mang đến cho bà lão này nhé!

Thế là mẹ con nhà vịt được nhập hộ vào sân nuôi gà vịt.

Nhưng chú vịt non ở sau cùng, vì xấu xí, nên bị các bác gà, bác vịt lớn khinh rẻ, xô đẩy đánh đập. Họ bảo nhau: “Cái đứa to đùng ấy”, và lão gà tây, cậy mình có cựa sắc, tự cho mình là hạng vua chúa, xù lông lên như một cái tàu buồm giương cánh, đầu, mào đỏ gay, chồm vào chú vịt non. Chú vịt non khốn khổ chẳng biết rúc vào đâu mà trốn, chú ta rất buồn vì mình quá xấu xí, và trở thành một vật bị chế giễu, bị khinh rẻ của toàn sân nuôi gà vịt.

Ngày đầu tiên đã qua đi như vậy và tình hình ngày tiếp theo càng xấu đi. Chú vịt non khốn khổ lại bị mọi con vật xua đuổi, ngay cả các anh chị chú cũng dữ tợn với chú, lại còn rủa rằng:

– Ôi, cái quân ma quỉ ấy. Chỉ mong cho lão mèo lão ấy tha mày đi!

Còn mẹ vịt thì bảo:

– Mẹ chỉ mong cho mày đi biệt tăm biệt tích đi.

Thế rồi lũ vịt thì cạp cổ nó, lũ gà thì mổ nó, còn cô bé nuôi gà vịt thì đá hắt nó ra không cho ăn. Thế là nó bay vọt qua hàng rào, đám chim con trong bụi cây sợ quá bay vụt đi. “Tại mình quá xấu xí đấy” – Vịt non buồn bã nghĩ thầm, đôi mắt buồn bã, chạy ra xa.

Và chú đã mò đến đầm nước lớn, nơi trú ngụ của đàn vịt trời. Chú quá mệt và buồn và đã qua đêm ở đấy. Sáng ra, đàn vịt trời sắp bay đi, chợt nhìn thấy người bạn mới lạ, bèn hỏi: “Cậu là cái loại chim gì ấy nhỉ?”. Thế là chú vịt non ra sức cúi chào bốn phía.

Cánh vịt trời bảo:

– Cậu quả thật là xấu xí, nhưng chúng ta không ngại gì, chỉ cần cậu đừng có chui vào, nhân giống vào họ hàng nhà chúng ta là được.

Khốn khổ thay cho chú bé! Chú không hề nghĩ đến chuyện thành hôn mà chú chỉ mong mọi người cho phép chú ngủ trong bụi lau sậy và uống chút nước trong đầm lầy. Chú ta ở đấy hai ngày, sau đó có hai con vịt trời, mà không, hai con ngỗng trời đực thì đúng hơn. Chúng vừa nở ra không lâu nên rất cốc láo. Chúng bảo:

– Nghe đây anh bạn, cậu xấu đến nỗi làm cho chúng tớ khoái cậu. Cậu có muốn đi với chúng tớ và trở thành chim di trú không? Rất gần đây có một đầm nước khác có nhiều vịt trời xinh đẹp, toàn là gái tơ, biết hót cạc, cạc! Cậu xấu đến thế, nhưng đến đấy cậu có khả năng kiếm chác đấy!

Bỗng nhiên, trên đầu chúng có tiếng: Đoàng! Đoàng! Và hai tướng ngỗng trời rơi tõm xuống gốc lau sậy, nước thấm máu đỏ lòm. Lại có tiếng Đoàng! Đoàng! Các đàn ngỗng trời bay vụt khỏi đám lau sậy, rồi tiếng súng nổ cứ vang tiếp. Đó là một cuộc đi săn lớn; những người thợ săn vây quanh đầm nước, có một vài người leo lên các cành cây mọc là là mặt nước bên trên các bụi lau; khói súng màu xanh tụ thành đám mây giữa các lùm cây âm thầm rồi phủ trên mặt nước, đàn chó săn xông vào đám bùn lội oàm oạp. Lau sậy và khói ngà dạt ra bốn phía, thế là chú vịt non kinh khiếp quá vội rúc ngay đầu vào cánh.

Ngay lúc đó một lão chó dữ tợn, to đùng, lưỡi dài, đôi mắt dữ tợn chồm đến trước mặt chú. Trợn trừng mắt, lão ta nhe bộ răng nhọn hoắt, chõ cái mõm vào chú vịt non và rồi: Chẹp! Chẹp! Lão ta ngán ngẩm rông đi thẳng.

– Ôi lạy Chúa, – chú vịt non thở hắt ra, mình xấu đến nỗi chó cũng chẳng buồn nhá – Và chú nằm im thin thít dưới làn mưa đạn chì, trong tiếng súng nổ râm ran.

Chiều xuống đã lâu rồi mới được im ắng, nhưng chú vịt non vẫn còn chưa dám đứng dậy. Chú nằm rất lâu trước khi mở mắt nhìn quanh và vội vã trốn khỏi đầm lầy; chú chạy qua các đồng cỏ, ruộng nương, gió lớn thổi ngược lại làm chú tiến lên rất khó nhọc.

Đến tối, chú đi đến một túp lều nông thôn; cái lều thảm hại đến nỗi không biết nên đổ về phía nào, nó vẫn còn tạm đứng xiêu vẹo. Giông tố nổi điên cuồng quanh chú vịt non làm cho chú phải ngã ngồi lên trên đuôi để giữ thân cho vững, và cứ như thế ngày càng khó khăn hơn; bỗng chú thấy cánh cửa lều vì mất một bản lề, bị treo lệch sang, để lộ một khe nhỏ có thể lách vào. Thế là chú bò vào trong lều.

Đây là nơi ở của một bà cụ già, bà sống ở đây với một con mèo và một con gà mái. Con mèo mà bà đặt tên Phixtong đã biết gồng lưng lên, rên gừ gừ, lại còn biết quắc mắt sáng ngời khi người ta vuốt ngược lông của nó. Con gà mái chân nhỏ và lùn do đó có tên là “Kích Kê Ki lùn”. Nó đẻ tốt, bà già yêu nó như yêu con mình vậy.

Sáng ra cả nhà trông thấy chú vịt non lạ lẫm. Mèo bèn gừ lên, gà mái thì cục te cục tác nhặng lên.

– Cái gì đây? – bà già hỏi, nhưng bà không nhìn rõ nên lại tưởng là một chú vịt béo – Vớ được món bở rồi – bà bảo – Mình sẽ có cái ổ trứng, chỉ cần nó không phải là vịt đực. Để đây xem sao!

Thế là chú vịt non được nán lại ba tuần lễ xem sao, nhưng chú chẳng đẻ được quả trứng nào cả. Anh mèo tự cho mình là ông chủ nhà, còn chị gà mái là bà chủ nhà nên lúc nào chúng cũng xưng là chúng tôi và thế giới, chúng tự phong cho mình là một nửa quá đất và còn là cái nửa to hơn nữa chứ! Chú vịt non cho rằng nghĩ thế chưa đúng, nhưng quan điểm của chú, chị gà mái không chấp nhận. Chị căn vặn:

– Mày có đẻ trứng được không?

– Không

– Thế thì, chỉ còn cách là câm đi.

Còn anh mèo thì lại hỏi:

– Mày có biết gồng lưng lên, gừ gừ và trợn tia mắt long lanh không?

– Không

– Thế thì mày không được nói leo khi người lớn nói chuyện.

Thế là chú vịt non đành ở trong xó của mình, chú khó chịu và chợt nghĩ đến nơi dã ngoại và ánh mặt trời; chú đặc biệt thèm bơi lội trên nước và không tự kìm được bèn tâm sự với chị gà mái. Chị ta bảo:

– Mày làm sao thế? Mày toàn ăn không ngồi rồi nên chỉ toàn có ý nghĩa ngông cuồng thôi. Hãy cứ đẻ trứng như gà, gồng lưng lên gừ gừ như mèo là êm ả ngay.

– Nhưng bơi trong nước rất thú vị, vịt non đáp, và thú vị hơn khi có nước tràn ngập đầu, rồi lặn xuống tận đáy nước.

– Khoái gì cái trò ấy nhỉ? – Chị gà gắt – Mày điên rồi! Hãy thử hỏi anh mèo xem. Ta chưa hề gặp loài động vật nào thông minh hơn anh ấy. Hỏi xem anh ấy có thích đâm đầu xuống nước mà bơi không? Ta không bảo ta đâu nhé. Cứ hỏi ngay bà cụ chủ vậy, chẳng có ai trên thế gian này thông minh hơn cụ ấy đâu nhé. Liệu xem cụ ấy có thích bơi hay lặn xuống nước ngập đầu không?

– Bác không hiểu ý em rồi – vịt non đáp.

– Được, nếu ta không hiểu chú mày, thì còn ai hiểu chú mày nữa. Dù sao mày cũng đã tự cho mình thông minh hơn cả anh mèo với bà cụ chủ già nua, mà không so sánh với ta. Con ơi, đừng điên nữa. Hãy cám ơn Đấng sinh thành về những điều tốt lành. Người đã ban cho mày. Mày đã chẳng lọt được vào một ngôi nhà ấm áp, mày đã chẳng được một tập thể có thể dạy dỗ mày nên vịt đấy ư? Mày là một thằng ngốc mà chằng ai thiết chơi với cả. Hãy tin rằng tao muốn tốt cho mày, đúng là tao có nói nặng với mày, nhưng chính nhờ đấy mà người ta mới nhận biết bạn bè ai tốt, ai xấu. Mày chỉ nên cố tập gừ gừ như mèo, đẻ trứng như gà là hay nhất.

– Tôi nghĩ rằng, tôi cần phải thoát ra ngoài thế gian bao la – vịt đáp.

– À à! Thế thì cứ đi – gà cáu.

Thế là chú vịt non ra đi. Chú bơi lội, lặn ngụp trong nước nhưng các loài vật đều tránh xa chú vì chú xấu xí quá!

Rồi mùa thu tới, lá trong rừng ngả màu vàng và nâu, gió cuốn lấy lá làm lá tung bay nhảy múa khắp nơi. Rét đang về, mây chứa nặng các hạt mưa và các bông tuyết, bên trong hàng rào quạ kêu: qua a, qua a. Chỉ nghĩ đến cái lạnh ấy, người ta cũng đã cảm thấy mình như bị đóng băng rồi. Chú vịt non còn gặp nhiều khổ ải nữa.

Một buổi chiều, khi hoàng hôn rực rỡ đang ngả xuống từ trong các bụi cây, bay lên một đàn chim to tuyệt đẹp; chưa bao giờ chú thấy loài chim nào tuyệt mĩ đến thế. Lông chúng trắng muốt, cổ dài mềm mại, đó là bầy chim thiên nga. Chúng kêu lên bằng những tiếng đặc biệt và dang rộng đôi cánh rực trắng, bay lên để di trú đến những xứ sở ấm áp hơn, ở bên kia đại dương. Chúng bay lên cao, cao mãi làm cho chú vịt non xấu xí thấy có một cảm giác kì lạ, và chú quay tròn trong nước như một bánh xe, cổ vươn theo đàn thiên nga, kêu lên một tiếng rõ to và kì lạ đến nỗi bản thân chú nghe cũng thấy sợ.

Related image

Ôi! Chẳng bao giờ chú có thể quên được những con chim kì diệu ấy, những con chim tràn đầy hạnh phúc ấy và khi chúng vừa bay mất hút thì chú vịt non ngụp ngay xuống đáy nước, đến khi ngoi lên được mặt nước thì chú cảm thấy vô cùng giận dữ. Chú không biết tên của những con chim ấy, nhưng chú quá yêu mến chúng như chưa từng yêu ai thế bao giờ. Chú không dám ganh tị với chúng. Sao mà một con vịt xấu xí như chú lại dám suy nghĩ cao xa như thế, trong khi chú chỉ dám mong mỏi được sống với đàn vịt nhà thôi mà cũng không xong.

Mùa đông về. Cực rét. Chú vịt con phải bơi liên tục để khỏi bị đóng băng cùng với nước. Nhưng cái vũng nước mà chú đang bơi ngày càng thu hẹp lại; một lượt băng mỏng đóng trên mặt nước trôi vỡ ra, chú vịt phải luôn luôn guồng đôi chân để cho nước không bị đóng băng phủ kín. Cuối cùng chú mệt quá, kiệt sức, lả đi, và bị đóng băng cứng vào với nước.

Buổi sáng sớm, một bác nông dân trông thấy chú bèn lấy guốc đập vỡ băng cứu chú, mang chú về giao cho bà vợ. Chú đã được cứu, tỉnh lại ở nhà ông.

Lũ trẻ nhà chủ muốn chơi với chú, nhưng chú tưởng chúng định hại mình, bèn sợ hãi chạy bổ vào vại sữa tung tóe; bà chủ la ầm lên, vỗ tay bồm bộp, chú bay ngay vào thùng làm bơ, rồi nhảy vào thùng bột mì.

Lúc mò ra ngoài được thì trông chú mới lấm lem ngộ nghĩnh làm sao chứ. Bà chủ la lối và mang que cời lửa ra đuổi đánh, còn bọn trẻ thì chen lấn xô đẩy nhau đuổi bắt chú, vừa vười vừa la hét.

Nhưng thôi, kể lại tất cả nỗi khổ nhục chú đã phải chịu đựng trong mùa đông rét căm căm ấy làm gì… Chú lại trở về đầm lầy trong đám lau sậy khi ông mặt trời sáng chói và ấm áp đã quay trở lại.

Bỗng chú vịt non giang được đôi cánh khá hơn, rộng hơn trước và bay được một quãng. Lát sau chú đã tới một cánh vườn táo đang ra hoa, những cây tử đinh hương tỏa ngát hương thơm, vươn những cành cây xanh tươi đến tận bờ hào nước quanh co. Ôi, sung sướng xiết bao khi được ở trong vòng tay êm dịu của mùa xuân!

Và trước mặt chú, có ba anh thiên nga đang vỗ cánh, bơi nhẹ nhàng. Chú vịt non đã nhận ra những con chim huy hoàng ấy và cảm thấy một nỗi buồn vô hạn.

– Ôi! Các ông chim quý tộc, tôi sẽ bay đến chỗ các ông và hẳn các ông sẽ tàn sát tôi vì tôi dám đến gần các ông. Nhưng không cần đâu; thà để các ông giết đi còn hơn là bị lũ vịt cào cấu, lũ gà hành hạ, cô bé cho gà vịt ăn giẫm đạp, và suýt chết cứng trong mùa đông!

Nói rồi chú bay xuống mặt nước, bơi về phía các con thiên nga tuyệt mỹ; chúng đã trông thấy và sải rộng cánh bay về phía chú.

– Các bác hãy giết tôi đi – chú vịt non khốn khổ nói rồi gục đầu xuống mặt nước, chờ đợi cái chết.

Nhưng chú đã nhìn thấy cái gì dưới làn nước trong veo? Chú đã nhìn thấy hình ảnh của mình nhưng không phải là một con vịt lông xám xịt, ngốc nghếch, xấu xí và gớm ghiếc. Chú đã biến thành thiên nga.

Nếu được chui ra từ trứng thiên nga thì việc nở trong sân nuôi gà vịt chẳng quan trọng gì.

Chú rất tự hào về tất cả những sự lao khổ và hiểm nghèo mà chú đã phải chịu đựng, như thế chú lại càng thấy phải trân trọng niềm hạnh phúc và sự vinh quang đang tới!

Rồi thì các bác thiên nga lớn bơi quanh và dùng mỏ vuốt ve cổ chú.

Bọn trẻ con vào trong vườn, vứt bánh và hạt ngũ cốc xuống nước. Bỗng chú bé nhất reo lên:

– Kìa, có một con mới nữa hả?

Thế là cả bọn thích thú reo lên:

– Phải rồi, có một con mới, thật mà!

Rồi chúng vỗ tay nhảy múa thành vòng tròn, chạy tìm cha mẹ đến ném thêm bánh mì, báng tráng xuống nước.

Mọi người đều bảo:

– Con mới là con đẹp nhất! Nó non tơ và xinh xắn quá!

Ba bác thiên nga lớn cúi đầu chào chú. Chú vịt non xấu hổ quá, rúc đầu vào cánh. Chú cứ mê mẩn đi. Chú rất sung sướng, nhưng chú không kiêu ngạo, vì một tấm lòng tốt không bao giờ kiêu ngạo cả. Chú nghĩ lại, chú đã bị lăng nhục, xua đuổi biết bao nhiêu mà giờ đây lại được nghe thiên hạ nói rằng chú tuyệt đẹp trong đàn thiên nga đẹp nhất của loài chim!

Lúc này các cây tử đinh hương vươn lên mặt nước đến tận đỉnh đầu chú, và mặt trời sáng chói, sưởi ấm, làm cho bộ lông chú xù lên, cái cổ mảnh mai vươn cao và với trái tim ngập tràn hạnh phúc, chú reo lên:

– Khi còn là con vịt non xấu xí, chẳng bao giờ tôi dám mơ đến hạnh phúc như thế này!

guest
(*) Thông tin bắt buộc phải điền
(*) Thông tin bắt buộc phải điền
0 BÌNH LUẬN
Phản hồi
Xem tất cả bình luận