Quay lại Trang 1 Trang 2 Trang 3 Trang 4 Trang 5 Trang 6 Trang 7 Trang 8 Trang 9 Trang 10 Trang 11 Trang 12 Trang 13 Trang 14 Trang 15 Trang 16 Trang 17 Trang 18 Trang 19 Trang 20 Trang 21Kế tiếp
VII
Khi ở trường, mọi người hỏi Tanhia: Colia Xabanheev – người mới vào lớp họ – có phải là thân thích hay anh em họ của Tanhia không, thì với một số người cô bé trả lời “phải”, với số khác em lại nói “không”, và do điều ấy đằng nào cũng thế đối với nhiều người, nên chẳng bao lâu mọi người thôi không hỏi em nữa.
Còn Phinca, sau khi phung phí bao nhiêu cố gắng vô ích để tìm nước Ma-rô-xây-ca, cũng không hỏi Tanhia điều gì nữa
Nhưng cậu ngồi ở bàn học ngay sau lưng Tanhia và có thể nhìn vào gáy cô bé bao nhiêu cũng được.
Tuy nhiên cái gáy ấy cũng có thể nói lên một đôi điều. Nó có thể lạnh lẽo và cứng rắn như viên đá mà
Phinca dùng để đánh lửa trong rừng. Nó có thể mảnh dẻ như một cọng cỏ đơn độc.
Gáy của Tanhia vừa thế này, vừa thế kia, thường thường nó chỉ biểu lộ một ước muốn của cô bé – không nghĩ về những gì xảy ra đằng sau em.
Ở chiếc bàn phía sau là Phinca và Colia.
Ước muốn bền bỉ này của Tanhia liên quan đến ai trong hai cậu bé ấy?
Vì Phinca luôn nhìn mọi việc một cách tốt đẹp nên cậu cho rằng điều ấy trước hết không liên quan đến cậu. Còn về phần Colia, nếu lúc đó Tanhia bảo cậu ta là kiêu hãnh, thì Phinca phải thừa nhận rằng điều đó không đúng. Phinca không hề thấy cậu ta kiêu hãnh. Có lẽ cậu ta hơi yếu, đôi tay rất gầy, gương mặt xanh xao, nhưng kiêu hãnh thì không – điều đó ai cũng thấy.
Khi Phinca lần đầu tiên chỉ cho cậu ta thấy bọn trẻ trong trường nhai xêra như thế nào, Colia chỉ hỏi:
– Cái gì thế?
– Đó là nhựa cây linh sam – Phinca trả lời cậu ta – Cậu có thể kiếm được thứ này ở chỗ ông Trung Quốc bán li-pút-trơ-ca ở góc phố. Đưa 50 Côpếch, ông ta sẽ cho cậu cả một miếng xêra.
– Thế li-pút-trơ-ca là cái gì? – Colia
– Ồ, anh bạn! – Phin ca trả lời một cách bực bội. – Cậu lại muốn biết tất cả ngay một lúc cơ.
– Thôi được, – cậu ta nói – mình sẽ biết sau vậy. Nhưng cái tập quán này của trường các cậu thật lạ. Mình chưa thấy ở đâu người ta nhai nhựa linh sam.
Tuy vậy cậu ta vẫn mua rất nhiều xêra và mời Phinca, rồi tự mình cũng nhai. Cậu ta học được rất nhanh cách nhai nhựa cây côm cốp như những đứa trẻ khác.
Cậu ta mời cả Tanhia nhai một cách niềm nở đến nỗi Tanhia không thể gây sự được. Em gượng cười với cậu ta, để lộ hàm răng trắng loá như tuyết.
– Không biết có phải vì thế không, – cậu ta bảo- mà tất cả các bạn ở đây đều có hàm răng trắng như vậy? Cái nhựa linh sam này cọ răng rất sạch.
Cô bé cảm thấy tất cả những lời ấy của cậu ta thật là đáng ghét.
– À, vì thế, xin hãy để tôi yên – em nói.
Cậu ta im bặt và nhếch mép cười.
Cậu ta nhìn Tanhia bằng con mắt trong vắt như băng, và lần đầu tiên Tanhia nhận thấy đôi mắt ấy có cái nhìn thật bướng bỉnh.
– Đúng, vì thế – Cậu ta bình tĩnh nhắc lại.
Đó có phải là một trận cãi nhau thực sự không, Tanhia cũng chẳng biết nữa, nhưng rõ ràng sự thù địch giữa hai đứa đã bắt đầu từ đấy, và cái cậu bé ốm yếu này bắt đầu làm cho Tanhia bận tâm hơn những ngày đầu tiên.
Vào những ngày nghỉ, Tanhia thường đến ăn ở nhà bố.
Em đi qua cánh rừng nhỏ của thành phố ở gần phía sau nhà em, rồi đi ra con đường dẫn đến pháo đài. Đường không thẳng. Con đường chạy dọc bờ sông, lúc rẽ phải, lúc rẽ trái, như là chốc chốc lại ngoái nhìn dòng sông trải dài dưới chân nó, xô đẩy các dãy núi về những hướng khác nhau.
Tanhia đi không vội vã, chốc chốc cũng ngoái nhìn con sông. Nếu trên đường yên lặng thì Tanhia lắng nghe tiếng những tảng đất sét rơi lõm bõm xuống nước. Cả con chó cũng lắng nghe âm thanh ấy. Nó theo Tanhia đi khắp mọi nơi.
Nửa giờ sau Tanhia và con chó đã đến gần nhà bố. Đó là ngôi nhà cuối cùng trong khu nhà của các sỹ quan chỉ huy. Những viên đá quét vôi phủ kín con đường nhỏ, nhưng cỏ vẫn lách qua vôi mọc lên, chỉ ngọn cỏ là hơi dính chút vôi trắng.
Ở đây không có tiếng ồn. Những cánh cửa kính lúc nào cũng mở.
Tanhia đi qua một cánh cửa kính đi vào nhà, còn con chó ở lại bên cánh cửa. Thế mà Tanhia lại luôn luôn muốn được ở lại ngoài cửa, còn con chó thì đi vào nhà!
Thực ra thì tất cả mọi người trong ngôi nhà này đều đối xử ân cần với em.
Cô Nadejda Petrovna thường là người đầu tiên đón Tanhia trên ngưỡng cửa. Cư xử nhẹ nhàng, giản dị, khuôn mặt dễ thương, cô vỗ vai Tanhia hay hôn lên đầu em, lần nào cũng chỉ nói một câu
– A, Tanhia đã đến đây rồi!
Và mặc dù giọng cô rất êm ái khi nói câu này, nhưng trái tim Tanhia bất giác vẫn tràn đầy những ý nghĩ nghi hoặc.
“Cô ấy nhìn bố để làm gì khi hôn mình? – Tanhia nghĩ – Có phải là để tỏ với bố: “Anh thấy đấy, tôi âu yếm con gái anh, bây giờ anh không thể nói gì tôi nhé, và nó cũng không thể nói gì được”. Chỉ với ý nghĩ như vậy mà lưỡi Tanhia đã cứng lại, cặp mắt không chịu nghe theo em nữa – em không thể nhìn thẳng vào mặt bố. Và chỉ đến lúc đến bên bố, cầm bàn tay bố trong tay mình, em mới cảm thấy bình tĩnh hơn.
Khi ấy em có thể nói với cả Colia:
– Chào bạn!
– Chào Tanhia! – Cậu ta trả lời niềm nở, nhưng không sớm hơn và cũng không muộn hơn lúc em gật đầu chào cậu.
Bố không nói gì. Ông chỉ chạm nhẹ vào má em và sau đó giục đi ăn.
Mọi người ăn vui vẻ. Bữa tối có khoai tây nấu với thịt hươu mua được của những người Tun-gút đi ngang qua. Họ cãi nhau về những miếng ngon nhất, cười giễu Colia vì cậu ta nhét cả một củ khoai vào mồm, và mắng cậu ta về chuyện ấy, thậm chí thỉnh thoảng bố còn búng vào mũi cậu ta.
– Bố, – Colia cau mặt nói – bố đừng đùa ngốc nghếch như vậy. Con có còn bé nữa đâu!
– Có lẽ con không còn bé nữa thật, đồ vô công rồi nghề ạ – bố nói. – Tất cả các con đều đã lớn lắm rồi. Quả là không thể qua mặt các con được. Nhưng để xem các con sẽ nói gì khi món bánh nhân anh đào được dọn ra đây.
Và bố ranh mãnh nhìn Tanhia. Còn Tanhia thì nghĩ:
“Trời ơi, bánh nhân anh đào mà làm gì nếu mình biết là sẽ không bao giờ ông ấy yêu mình như yêu Colia, sẽ không bao giờ ông ấy gọi mình là “đồ vô công rồi nghề”, sẽ không bao giờ ông ấy búng mũi mình và lấy thức ăn còn lại trong đĩa của mình. Còn chính mình sẽ không bao giờ gọi ông ấy là “bố ngốc nghếch” như cái thằng xu nịnh đáng thương này gọi. Chẳng lẽ có thể đánh lừa mình bằng bánh nhân anh đào được hay sao!”
Và tim em lại bắt đầu nhói lên, đầy ứ hờn giận.
Vậy mà cũng trong lúc ấy, tất cả mọi thứ ở đây đều lôi cuốn em. Cả giọng nói của người phụ nữ vang lên khắp nơi trong nhà, thân hình cân đối và khuôn mặt hiền hậu của cô luôn luôn âu yếm hướng về Tanhia; cả vóc người to lớn của bố, chiếc thắt lưng làm bằng da bò thường xuyên nằm lăn lóc trên đivăng; cả cái bàn bi-a Trung Quốc nhỏ mà họ vẫn chơi – ở đó thường vang lên tiếng lách cách của những viên bi bằng sắt khi va vào những đinh cắm ở đầu gậy. Và thậm chí cả Colia, cậu bé luôn luôn điềm tĩnh, có đôi mắt trong sáng với cái nhìn bướng bỉnh cũng lôi cuốn em. Cậu ta không bao giờ quên để dành xương cho con chó của em.
Nhưng chính em – Tanhia cảm thấy thế – Thì cậu ta lại không bao giờ nhớ cả, tuy thường đi cùng với em đến trường, thường ăn trưa và chơi bi-a với em. Cậu ta không chịu mất công nghĩ đến em dù chỉ một phút trong ngày, dù chỉ để căm ghét em như em đã căm ghét cậu ta.
Vậy mà tại sao em lại đồng ý đi câu cá với cậu ta và chỉ cho cậu ta chỗ cá cắn câu?
Quay lại Trang 1 Trang 2 Trang 3 Trang 4 Trang 5 Trang 6 Trang 7 Trang 8 Trang 9 Trang 10 Trang 11 Trang 12 Trang 13 Trang 14 Trang 15 Trang 16 Trang 17 Trang 18 Trang 19 Trang 20 Trang 21Kế tiếp