Chó hoang Dingo (Câu chuyện mối tình đầu)

0
2060

Quay lại Trang 1 Trang 2 Trang 3 Trang 4 Trang 5 Trang 6 Trang 7 Trang 8 Trang 9 Trang 10 Trang 11 Trang 12 Trang 13 Trang 14 Trang 15 Trang 16 Trang 17 Trang 18 Trang 19 Trang 20 Trang 21

-Quảng Cáo-

XXI

Thành phố yên giấc trong đêm. Mặc dù dường như về đêm mỗi âm thanh đều có vẻ vang to hơn, nhưng vẫn chẳng nghe thấy tiếng động gì trong thành phố tĩnh mịch. Không một bóng người đi trên đường phố.

Chỉ có một mình Tanhia vẫn tiếp tục con đường của mình.

Đã có một lần em cũng đi vào giờ này trên con đường này. Nhưng khi ấy có Phinca đi bên cạnh, vác hộ em cần câu trên vai. Cả hai đều hơi run run vì lạnh, bởi lúc đó là mùa thu, vào lúc tảng sáng lá cây rơi rồi đuổi theo ngọn gió, không chạm xuống mặt đất. Lúc ấy, những ngôi sao rực cháy ở tít tận chân trời. Nhưng bây giờ, trong lúc đợi rạng đông để từ giã bầu trời một cách thân ái, những vì sao ấy không rời bỏ bầu trời.

Trong khi những vì sao còn rực cháy trong yên tĩnh, Tanhia vẫn đi một mình dưới ánh sao, hướng về dải rừng phía mũi đất.

Em bước vào rừng và chọn một con đường rộng sáng sủa hơn. Những sợi rễ dài và những bóng cây đổ xuống con đường em đi. Nhưng em không cảm thấy sợ. Chỉ có những chiếc lá trăn ẩm ướt đôi lúc làm em hơi sợ khi chạm vào mặt em. Em lấy tay gạt chúng ra. Vừa đi em vừa trầm ngâm suy nghĩ.

Em nghĩ xem sẽ phải làm gì nếu Colia nói với em về tình yêu. Biết làm thế nào đây? Hôm qua, cậu ấy đến gặp em và nói: “Tanhia đến nhé. Mình xin cậu, mình chỉ nói với cậu thôi, cậu hãy đến vì mình. Mình chưa được thấy bình minh ở trong rừng mà. Đến nhé”.

Thế là chỉ một lát nữa em sẽ đến.

Biết làm gì đây? Và nói chung phải làm gì khi người ta nói với bạn về tình yêu, trong khi đó bạn còn có mẹ – một người mẹ mà đối với bà, bạn là tất cả, không còn có ai khác nữa?

Em hơi run run khi nghĩ về điều đó và thu mình trong chiếc áo choàng bác sĩ của mẹ mà em đã lén mặc.

Cánh rừng vẫn trải dài, dẫn em đi trên con đường tới mũi đất, nơi có những tảng đá lớn nằm rải rác thường xuyên hứng gió.

Colia đã chọn một chỗ giữa những tảng đá. Em ngồi xuống và nhìn về phía rừng, chờ đợi. Dưới trời sao đã tắt, cát trắng lên và những tảng đá loang loáng như dưới cơn mưa.

Tanhia đột nhiên xuất hiện trước mặt cậu. Colia không nhận ra bạn trong chiếc áo blu trắng và bỏ chạy. Tanhia gọi tên cậu. Cậu đáp lại, nhưng vẫn chưa hết bối rối.

Thời gian kéo dài chậm chạp. Đôi bạn lặng lẽ đi về phía bìa rừng, nơi có những cây thông nhọn đầu đứng trong sương mù như những cái guồng cuốn sợi.

Họ chọn một cây lạc diệp tùng có những tán rộng và dừng lại bên gốc cây.

–       Sao Tanhia lại mặc áo này? – Colia hỏi.

Tanhia trả lời:

–       Bây giờ mình không còn cái áo đẹp mà Colia thích nữa rồi.

–       Sao Tanhia lại nói đến áo đẹp làm gì, mình hoàn toàn không nhớ nữa đấy. Mình chỉ nghĩ về Tanhia.

–       Bao giờ cũng thế ư? – Tanhia hỏi.

–       Bao giờ cũng thế. Ngay cả khi không gặp Tanhia. Đối với mình, điều đó thật lạ lùng.

–       Ừ, lạ thật – cô bé nói.

Thế rồi các em ngồi xuống gốc cây và lắng nghe tiếng lá xào xạc trên đầu. Bầy chim đã thức dậy trong tổ. Trên đỉnh cây thông bên cạnh, một con chim kê-đrốp-ca vỗ cánh và bay đi, để lại đằng sau một vệt mờ mờ trong bóng tối.

–       Thật lạ lùng – Tanhia nhắc lại, mắt dõi theo cánh chim – Vậy là con chim đó đã ở trên cây thông này suốt cả đêm. Khi bình minh đến thì nó bay đi. Nhưng điều ấy cũng tốt thôi. Có nghĩa là Colia sẽ luôn luôn nghĩ đến Tanhia ngay cả khi Tanhia không có ở đây chứ? Tanhia sắp đi rồi.

Colia khẽ kêu lên. Cậu đã kêu lên không ngượng ngùng khi nghe thấy những lời nói trong phút chốc làm xáo động cả tâm hồn cậu.

Còn Tanhia thì cố gắng giữ giọng nói bình thản.

–       Chẳng lẽ Tanhia muốn đi khỏi đây sao? – cậu bé hỏi.

–       Đúng, Tanhia đã quyết định như vậy. Để cho bố ở lại với Colia và với cô Nadia – cô cũng rất hiền, bố yêu cô. Còn Tanhia thì sẽ không bao giờ rời mẹ. Mẹ con mình phải đi khỏi đây thôi, mình biết vậy.

–       Nhưng sao lại thế, Tanhia hãy nói đi! Hay Tanhia vẫn ghét mình như trước?

–       Đừng bao giờ nói điều đó nữa – Tanhia khẽ nói – Hồi đầu có chuyện gì xảy ra với mình, mình cũng không hiểu nữa. Nhưng mình đã rất sợ khi bố và Colia đến đây. Bởi vì, đó là bố mình chứ không phải bố Colia. Có lẽ vì thế mà mình đã không công bằng với Colia. Mình ghét và sợ. Nhưng bây giờ thì mình mong Colia hạnh phúc…

–       Không, không! – cậu bé xúc động thốt lên, ngắt lời bạn – Mình muốn Tanhia cũng hạnh phúc, cả mẹ Tanhia, cả bố, cả cô Nadia cũng vậy. Mình muốn tất cả mọi người đều hạnh phúc. Chẳng lẽ không thể được như vậy hay sao?

–       Có thể, cũng có thể – Tanhia trầm ngâm trả lời – mình không biết.

Và em im lặng nghĩ về hạnh phúc của mình, của bố và của mẹ.

Em ngồi lặng lẽ, lưng áp sát thân cây to lớn sẫm màu, dường như em muốn dựa vào một cái gì vững vàng hơn, chắc chắn hơn những ý nghĩ mơ hồ đang bề bộn trong đầu em.

Nhưng cả cây lạc diệp tùng cũng khẽ đung đưa khi ngọn gió trước lúc rạng đông thổi tới.

Ngọn gió từ bờ sông thổi vào lướt trên những ngọn cây, làm chúng rung rinh. Bình minh ập đến sau cơn gió như một đợt sóng vỗ vào bức tường dốc đứng của rừng. Vòm trời trên sông đã không còn một ngôi sao.

–       Mình cũng muốn tất cả đều hạnh phúc – Tanhia nói, mắt vẫn dõi nhìn về phía xa, phía bờ sông, ở đó lúc này mặt trời đã nhô lên, rung rinh – Và thế là mình đã đến với Colia. Còn bây giờ mình sẽ đi. Tạm biệt, mặt trời đã lên rồi.

Tanhia đứng dậy trên thảm cỏ, quay lưng về phía dòng sông và đi dọc theo cánh rừng, không phân biệt đường sá gì cả.

Colia đuổi kịp bạn trên con đường mòn, nơi có những cây tuyết tùng đứng lặng lẽ giữa đám thông.

–       Tanhia, đừng đi! – cậu kêu lên – Lẽ nào Tanhia đã nói với mình tất cả rồi sao? Lẽ nào chỉ có thế thôi ư?

–       Tất nhiên, mình đã nói tất cả rồi – cô bé ngạc nhiên trả lời – Thế Colia còn cần gì nữa chăng?

Cậu không dám âu yếm nhìn bạn: sợ sẽ đỏ mặt lên, cậu đưa mắt nhìn xuống.

Còn Tanhia thì tiếp tục nhìn vào mặt bạn với vẻ quan tâm trìu mến, dịu dàmg.

Colia cúi xuống áp cặp môi vào má bạn và siết chặt tay cô bé trong lòng bàn tay mình. Tanhia không né người ra.

Bốn bề yên tĩnh.

Đúng lúc ấy có hai phát súng vang trong cánh rừng yên tĩnh. Sau đó từ dãy núi dội lại tiếng vang. Cây tuyết tùng thấp rung lên, rồi một con gà lôi to lớn lông xanh điểm vàng rơi xuống chân đôi bạn trẻ.

Hai em sợ hãi bỏ chạy.

Con gà lôi giãy giụa trong cỏ và lịm đi. Một con gà lôi khác có đôi tai trắng bay xiên qua vòng vèo rồi rơi xuống đất, chết bên cạnh Tanhia.

Từ khóm thông rậm rạp, bố bước ra đường, theo sau ông là Phinca.

Cả hai người đều cầm súng trong tay, và một làn khói xanh mỏng manh bay trên đầu họ giữa những tán cây.

–       Tuyệt thật! – bố nói. Tanhia lao về phía bố.

Ông hình như không ngạc nhiên tí nào khi thấy em ở đây. Ông âu yếm cầm tay em và nói:

–       Các con, đã đến lúc về nhà rồi đấy. Hôm nay có môn thi cuối cùng.

Phinca nhặt hai con gà lôi nặng lên, hất chúng lên lưng cùng với khẩu súng rồi đứng cạnh

–       Chú ấy và mình đi săn ở đây – cậu nói – Ở mũi đất này có nhiều gà lôi đi kiếm ăn buổi sáng.

Colia run rẩy toàn thân. Phinca cởi áo vét ra khoác lên vai bạn. Cậu khoác tay Colia.

Nhưng con đường mòn không đủ chỗ cho cả hai người đi. Và họ đi từng người một nối đuôi nhau, còn Tanhia đi trước cùng với bố.

Em áp sát hơn vào bố để vai khỏi gạt rơi những giọt sương trên cây.

Thỉnh thoảng em lại ngước mắt nhìn vào mặt bố. Bố bước thẳng trên đường, không sợ sương, gót giày nện vào những rễ cây. Ông thật giản dị và dễ hiểu. Ông mỉm cười với em và ôm chặt lấy em.

– Mặc cái áo blu trắng này, sao con giống mẹ con đến thế!

Tanhia bỗng nhấc tay bố đặt lên vai mình như trong hôm đầu tiên hai cha con gặp nhau. Sau đó, lần đầu tiên em vuốt ve và hôn bàn tay bố.

–       Bố ơi – em nói – bố yêu quý của con, bố tha thứ cho con nhé. Trước kia con giận bố, nhưng bây giờ thì con hiểu cả rồi. Không ai có lỗi cả: cả con, cả bố, cả mẹ. Không ai có lỗi cả! Bởi vì trên Trái Đất này có nhiều, có rất nhiều người xứng đáng với tình yêu. Có đúng không hả bố?

–       Đúng – ông nói.

–       Có bao giờ bố tha thứ cho sự độc ác của con không? Con sẽ không giận dỗi nữa. Thế còn bố – Tanhia khẽ hỏi – bố có giận con vì con đã vào rừng với Colia sớm thế này

–       Không đâu, Tanhia thân yêu của bố. Chính bố cũng biết: ở trong rừng lúc bình minh thật là dễ chịu.

XXII

Mùa xuân đã qua. Dòng sông cạn dần, những tảng đá hiện ra và bãi cát ven bờ mới sáng ra đã ấm. Ánh lấp loáng trên mặt nước trở nên sắc nhọn hơn. Cái oi ả của mùa hè giờ đây xộc thẳng vào dãy núi, và lũ đại bàng theo những luồng không khí nóng chậm chạp bay lên cao. Đôi khi mới có một làn gió trong lành từ biển bay vào làm cho những cánh rừng bỗng xao động trong chốc lát.

Lần cuối cùng Tanhia đi vòng quanh bờ, chia tay với tất cả. Em đi trên bãi cát với bóng mình bên cạnh, và dòng sông trôi ngay dưới chân em – như một người bạn, sông tiễn đưa Tanhia lên đường.

Một dải cát dài chắn ngang đường em và sông.

Tanhia dừng lại. Trên dải cát này sáng sáng em thường thích tắm cùng với Phinca. Bây giờ cậu ấy ở đâu? Suốt cả buổi sáng em đã uổng công tìm cậu ấy khắp nơi. Cậu ấy đã bỏ đi đâu mất, không muốn chia tay với em. Em không thể tìm thấy cậu ấy ở đâu cả.

Không biết có phải em có lỗi hay không?

Trong cái năm tràn đầy biến cố này đối với Tanhia, em thường quên mất người bạn trai mà đã có lần em từng hứa là sẽ không đổi cậu ấy lấy bất cứ một ai! Cậu ấy thì không bao giờ quên em, luôn luôn độ lượng trong tình bạn.

Và bây giờ, khi từ giã những chốn thân quen, Tanhia nghĩ về bạn với lòng biết ơn, em vẫn kiên nhẫn tìm cậu ấy.

–       Phinca, Phinca! – em gọi to hai lần.

Ngọn gió mang lời của em đến tận cùng mũi đất. Ở đó, sau một cồn cát, Phinca đột nhiên nhỏm dậy và quỳ bên dòng nước.

Tanhia chạy đến gặp bạn, chân ngập vào cát.

–       Phinca – em nói với vẻ trách móc – mẹ đợi mình ở bến tàu, còn mình thì đi tìm cậu từ sáng sớm. Cậu làm gì ở dải cát này đấy?

–       Thế đấy, có gì đâu, một chút, một chút thôi – Phinca trả lời – Mình nằm một chút, một chút thôi. Giọng cậu nói khe khẽ, cặp mắt lim dim. Tanhia phì cười trước vẻ mặt đau khổ của bạn.

–       Một chút, một chút thôi – em vừa nhại lại vừa cười và bỗng dưng im bặt.

Phinca không mặc áo may ô. Đôi vai cậu tắm ánh mặt trời lấp loáng như đá, còn trên bộ ngực sẫm lại vì sạm nắng nổi lên những chữ cái màu trắng được sắp xếp rất đẹp.

Cô bé đọc “TANHIA”.

Phinca bối rối lấy tay che dòng chữ và lùi lại vài bước. Em muốn lùi thật xa, đi hẳn vào trong núi, nhưng dòng sông ở phía sau đã ngăn em lại. Còn Tanhia thì vẫn theo em từng bước.

–       Phinca, đợi đã! – cô bé nói.

Phinca không đi tiếp nữa.

“Thôi mặc – cậu bé quyết định – Cứ để cho tất cả mọi người đều nhìn thấy, nếu người ta có thể từ biệt nhau nhẹ nhàng đến thế.”

Nhưng Tanhia không nhìn cậu bạn. Em nhìn lên mặt trời, nhìn ánh nắng gay gắt và tia sáng tản mạn trong bầu không khí trên núi, và em kéo đôi cánh tay trần của Phinca về phía mình.

Em rất ngạc nhiên.

–       Cậu làm thế nào mà được thế? – em hỏi.

Thay vào câu trả lời, Phinca im lặng cúi xuống đất và rút từ đống quần áo xếp trên cát ra mấy chữ cái cắt bằng giấy trắng. Em đặt chúng lên ngực và nói:

–       Sáng nào mình cũng đi đến đây cho mặt trời chiếu cháy ngực mình để chỉ còn có tên cậu là màu trắng. Mình nghĩ ra đấy. Nhưng mình xin cậu đừng cười mình nữa.

Cậu đặt bàn tay lên cổ họng, đó là dấu hiệu chứng tỏ cậu rất buồn. Tanhia hiểu rằng bây giờ tốt nhất là không nên cười nữa.

Với vẻ âu yếm mới lạ đối với chính em, Tanhia nhìn vào mắt bạn và khẽ chạm ngón tay vào da cậu.

–       Sau cậu trẻ con thế, Phinca! Cậu đúng là một đứa bé con. Tất cả những chữ này sẽ mờ đi và biến mất ngay khi mùa đông đến và cậu phải mặc áo ấm.

Phinca cau mặt băn khoăn đưa mắt nhìn quanh: bãi cát nóng và dòng sông lấp lánh giữa dãy núi tựa như một thung lũng vàng. Em vô cùng bối rối. Em đã quên bẵng đi mất mùa đông, em hoàn toàn không nghĩ đến nó khi phơi mình dưới ánh nắng.

“Đồ ngốc, đồ ngốc!”

Em sẵn sàng thôi không chú ý đến mình nữa.

–       Nhưng nắng đến thế cơ mà – em vẫn nói một cách bướng bỉnh – Chẳng lẽ mọi dấu vết đều sẽ biến mất sao? Có lẽ vẫn sẽ có một cái gì còn lại chứ, Tanhia? Thử nghĩ mà xem.

Suy nghĩ một lúc, Tanhia cũng đồng ý với bạn.

–       Cậu nói đúng đấy – em nói – Một cái gì đó sẽ phải còn lại. Không thể nào tất cả đều đi mất. Nếu không thì sẽ biến đi đâu – em hỏi qua làn nước mắt – sẽ biến đi đâu tình bạn chung thuỷ mãi mãi của chúng mình?…

Hai đứa trẻ ôm lấy nhau.

Làn không khí ấm áp mơn man trên mặt đôi bạn. Những con chim đơn độc từ trên cao nhìn họ.

Tuổi thơ đã chấm dứt! Điều đó đã xảy ra như thế nào nhỉ? Ai có thể nói với họ điều này? Không phải là bãi cát, không phải là khu rừng, cũng không phải là những tảng đá vẫn luôn luôn ở bên họ. Chỉ có dòng sông quê hương và rời bỏ các em trôi về phía mặt trời mọc, chảy giữa những dãy núi. Và ở đó, ở cái phương xa không nhìn thấy được, hiện lên trước mắt các em một miền đất khác, miền đất huyền ảo, một vùng sáng trải dài.

Vẫn ôm nhau, hai em không rời mắt hướng về phía ấy, không phải phía sau mà là phía trước, bởi vì ở các em hãy còn chưa có những hồi tưởng.

–       Vĩnh biệt chó hoang Dingo – Phinca nói – vĩnh biệt!

Em muốn khóc một cách cay đắng, nhưng em là một cậu bé sinh ra trong cánh rừng trầm lặng, trên bờ một vùng biển khắc nghiệt. Em chỉ nằm lặng trên bờ cát ven sông.

Còn Tanhia thì bước đi trên bãi cát dọc bờ sông, và một làn gió trong lành cũng từ biển cả khắc nghiệt ấy bay đến thổi ngược vào em suốt dọc đường.

HẾT

Quay lại Trang 1 Trang 2 Trang 3 Trang 4 Trang 5 Trang 6 Trang 7 Trang 8 Trang 9 Trang 10 Trang 11 Trang 12 Trang 13 Trang 14 Trang 15 Trang 16 Trang 17 Trang 18 Trang 19 Trang 20 Trang 21