Chó hoang Dingo (Câu chuyện mối tình đầu)

0
2060

Quay lại Trang 1 Trang 2 Trang 3 Trang 4 Trang 5 Trang 6 Trang 7 Trang 8 Trang 9 Trang 10 Trang 11 Trang 12 Trang 13 Trang 14 Trang 15 Trang 16 Trang 17 Trang 18 Trang 19 Trang 20 Trang 21Kế tiếp

-Quảng Cáo-

XX

– Có những loại tình yêu khác nhau – Giê-nhi-a béo nói.

Giê-nhi-a ngồi với Tanhia bên cửa sổ phòng mình, trước một bể cá lớn đầy nước trong suốt.

Hai em không còn thù ghét nhau nữa. Cả hai cùng nhìn qua bể nước ra đường phố, ở ngoài đó mùa xuân đã đến từ lâu. Nhưng khung cảnh mùa xuân đã bị méo mó đi khi nhìn qua bể kính. Bóng mặt trời soi xuống nước bị những con cá nhỏ tù túng quẫy đuôi làm tan ra thành từng mảnh; trên những tia nắng mỏng mảnh, những hạt bụi bay lơ lửng như các diễn viên nhảy múa trên dây.

Ông thợ hàn đồng già đứng rao ở ngã tư, gõ gõ vào thanh sắt, và Tanhia cảm thấy dường như ông thợ này đã đem mùa xuân vào thành phố trên đôi vai cùng với thanh sắt của mình.

–       Cậu đã bao giờ yêu chưa? – Tanhia hỏi.

–       Yêu rồi – Giê-nhi-a trả lời – chỉ có điều việc đó xảy ra đã lâu, từ hồi lớp ba cơ.

–       Nhưng làm thế nào cậu biết được điều đó?

–       Rất đơn giản thôi. Có lần cậu ấy nói với mình: “Giê-nhi-a, cho mình xem bài tập với”. Mình thì mình biết là không được cho xem. “Không đâu” – mình tự nhủ. Nhưng cậu ấy nói: “Giê-nhi-a, mình sẽ không trêu cậu nữa đâu”. Thế là mình phải cho xem. Thật chẳng thể làm gì với trái tim mình được. Nhưng bây giờ thì đã qua rồi. Mình nhận thấy mình bắt đầu học tồi đi, và mình bèn thôi. Mình quyết định: thế là đủ rồi!

–       Nhưng cậu làm như thế nào chứ? – Tanhia tò mò hỏil.

–       Rất đơn giản! Mình thôi không nhìn cậu ấy nữa. Không nhìn, không nhìn – và thế là sẽ quên.

Tanhia ưỡn thẳng lưng nhưng vẫn không thôi nhìn vào bể cá, rồi không mỉm cười, em nhìn chằm chằm cô bạn gái.

Em thực tâm ghen tị với đôi má tròn xoay, với đầu óc tỉnh táo đầy những ý nghĩ kỳ lạ của bạn, và em thở dài. Môi em bật ra tiếng huýt sáo khe khẽ.

– Đừng huýt sáo – Giê-nhi-a nói – cái đó sẽ mang tai hoạ vào nhà đấy.

Tanhia đành kìm tiếng thở dài trong ngôi nhà này – ngôi nhà có những bông lily lộng lẫy nở vào mùa đông và có những con cá tù túng sống giữa đám rong mỏng mảnh.

Cả hai cùng im lặng.

–       Ừ, đúng đấy, có những loại tình yêu khác nhau – Tanhia nói rồi bất thình lình bỏ đi, không thốt thêm một lời nào nữa.

                                        ***

Ông thợ hàn đồng già vẫn rao ở ngã tư, thanh sắt vẫn kêu leng keng, và bên ngoài cửa sổ vẫn là mùa xuân.

Trong cánh rừng thưa sau nhà Tanhia mùa xuân cũng đã đến, cũng vẫn là mùa xuân ấy. Mùa xuân nâng dậy những ngọn cỏ dưới gốc bạch dương, mùa xuân phủ ấm rễ những cây linh sam xanh thẫm bằng một lớp rêu tươi. Những cây linh sam lắc lư cành lá nặng nề, rậm rạp, lùa làn gió ấm đến.

Tanhia gọi Phinca. Cậu bé ngồi đung đưa chân trên một cành cây, đáp lại em. Cậu đang gọt bút chì bằng con dao mài sắc của mình, trên đầu gối là sách vở – gánh nặng đối với cậu, vì nó mà đầu cậu cúi xuống.

Cậu đang chăm chỉ học bài.

Từ cái hôm khủng khiếp trên sông ấy, Tanhia không rời cậu. Hai em cùng nhau học bài, và trí nhớ mau lẹ của Tanhia có ích cho cả hai.

Tanhia bíu lấy một cành cây to, nhảy phóc lên và cũng trèo lên cây.

Đó là một cây bạch dương gần như trụi lá, mọc cong queo trên mặt đất. Ngồi bên nhau trên cây này thật là thuận tiện.

–       Ngày mai thi môn cuối cùng – Phinca nói với vẻ trách móc – Thế mà cậu lại bỏ đi suốt một tiếng đồng hồ. Cậu thì biết hết rồi, còn người khác thì cậu mặc cho trượt. Và sẽ trượt cho mà xem. Mình nói thật đấy. Có lẽ để khỏi trượt thì cần phải học – Phinca nhận xét một cách cay đắng – nhưng khi cần đến cậu thì chẳng thấy cậu đâu.

–       Phinca – Tanhia nói – cậu cũng có thể học thuộc định lý này một mình trong một tiếng đồng hồ lúc mình đến nhà Giê-nhi-a cơ mà.

–       Cậu nói sao? – Phinca buồn rầu phản đối – một khi mình học, học mãi, mà cái định lý này nó cứ trượt khỏi mình như trượt trên bánh xe ấy?

–       Vậy thì chúng mình cùng học.

–       Nếu hai đường tròn có một điểm chung… – em nói, mắt nhìn vào chiếc lá đang quay tròn trước gió. Nhưng Phinca vẫn tiếp tục gọt bút chì, con dao săn của cậu lấp loáng dưới ánh mặt trời trông tựa như cánh chim bồ câu rừng.

–       Không, khoan đã – cậu nói – trước hết cậu hãy nói thật với mình đi. Có đúng là ngày mai cậu sẽ đi với Colia ra mũi đất vào lúc mặt trời mọc không?

–       Mình nói thật với cậu đấy.

–       Và có phải vì thế mà cậu mặc áo đẹp và trèo lên cây mà không tiếc chút nào không?

–       Đúng thế.

–       Thế nếu Colia sợ không dám ra mũi đất thì sao?

–       Cậu ấy sẽ đến – Tanhia nói, mắt không rời khỏi cái lá.

–       Nếu bố biết?

–       Bố sẽ không biết.

–       Chẳng lẽ cậu không sợ là sẽ có ai nói cho ông biết sao?

Tanhia nhún vai.

– Ngoài cậu ra, không ai biết cả. Mà cậu thì tất nhiên sẽ không nói.

Nhưng em vẫn liếc nhìn Phinca một cách nghi ngờ xem cậu có cười không.

Nhưng chưa bao giờ trong đời, Phinca nghiêm túc như vậy.

–       Mình biết chỗ đó – cậu trầm ngâm nói – Lũ gà lôi thường ăn cỏ ở đó lúc rạng đông. Buổi sáng bắn chúng thì tuyệt đấy. Nhưng cậu đừng đi. Cậu là con gái, mình xin cậu đừng đi.

–       Không, mình sẽ đi – Tanhia trả lời.

Qua giọng nói của bạn, Phinca hiểu rằng Tanhia có thừa bướng bỉnh.

Tất cả những điều có thể hỏi thì cậu đã hỏi; tất cả những điều có thể nói thì cậu đã nói. Còn phải làm gì nữa?

Cậu bé im lặng nhìn Tanhia. Ánh mặt trời cháy sáng trên gương mặt cô, trên cánh tay, trên chiếc áo đẹp mỏng manh mà cô không sợ làm hỏng.

Và Phinca nghĩ:

“Tuy vậy, mình hỏi tất cả những điều đó thật vô ích. Bạn ấy chẳng sợ gì hết.”

Đúng lúc ấy, cậu nhận thấy trong cặp mắt Tanhia có một nỗi sợ lạ lùng – một nỗi sợ chưa bao giờ thấy cả trong cái nhìn, cả trên gương mặt cô.

Bất giác sợ hãi, cậu ngồi dịch ra.

–       Có chuyện gì thế?

–       Con sâu! – Tanhia

Em kéo mạnh vạt áo trước ngực rồi túm chặt một góc, hốt hoảng nhắc đi nhắc lại mấy lần:

– Con sâu, con sâu! Nó đây này! Kinh quá! Giết nhanh lên!

Trong tích tắc, Phinca lưỡng lự nhìn con dao đã từng được dùng để kiếm mật kiến, cắt xê-ra và làm biết bao đồ vật xinh đẹp cho Tanhia.

Rồi bất ngờ cậu bé vung dao lên, cắt một mảnh khá to ở áo Tanhia.

Khoảnh khắc đầu tiên Tanhia không cảm thấy gì ngoài nỗi sợ hãi và ghê tởm, em vẫn nắm chặt trong tay mảnh vải đã bị cắt rời, sau đó chậm rãi mở ra. Thay vào con sâu khủng khiếp, trên lòng bàn tay em là một mẩu gỗ bình thường.

Vẻ mặt sợ hãi của Tanhia biến thành ngơ ngác rồi chuyển thành thất vọng thì nhận thấy một lỗ thủng to tướng trên áo mình. Em phẩy tay ngạc nhiên.

–       Mình sẽ mặc gì mà đi bây giờ? Sao cậu lại làm thế, Phinca?

–       Mình cố ý đấy – cậu bé nói – tuy rằng chính cậu đã nhờ mình làm. Nhưng bây giờ có lẽ cậu sẽ không ra mũi đất nữa chứ?

–       Đằng nào thì mình cũng đi. Mình cứ đi, cứ đi! – Tanhia hét lên rồi nhảy từ trên cây xuống, mất hút trong cánh rừng.

Phinca thậm chí còn không kịp nhận thấy cô bạn đã biến mất thế nào giữa những cây bạch dương. Dường như một cơn lốc đã mang mất bạn của Phinca đi.

Cậu bé ngồi lại một mình trên cây. Quyển hình học ở trên đầu gối em rơi xuống cỏ. Con chuột vằn – giống vật tò mò nhất trong những loài sống ở cánh rừng này dưới rễ cây bạch dương – mon men tới gần quyển sách rơi rồi dừng lại trước quyển sách. Hai chân trước của nó ôm quả hồ đào mà nó mang về hốc.

Phinca tức giận ném dao vào con chuột. Con dao sắc cắm phập xuống đất ngay trước mặt con vật.

Con chuột đánh rơi quả hồ đào rồi cũng biến mất.

Phinca chậm rãi trèo từ trên cây xuống. Em nhặt quả hồ đào lên, đặt nó vào lòng bàn tay xem xét – quả hồ đào khá to. Phinca đứng yên lặng nhìn quả hồ đào một lúc, đầu óc vẫn nghĩ về Tanhia. Nhưng rồi sau khi kết luận rằng dù sao quả hồ đào nào cũng đáng ăn, em bèn đưa nó lên miệng cắn, nghe rõ to.

Quay lại Trang 1 Trang 2 Trang 3 Trang 4 Trang 5 Trang 6 Trang 7 Trang 8 Trang 9 Trang 10 Trang 11 Trang 12 Trang 13 Trang 14 Trang 15 Trang 16 Trang 17 Trang 18 Trang 19 Trang 20 Trang 21Kế tiếp