Quay lại Trang 1 Trang 2 Trang 3 Trang 4 Trang 5 Trang 6 Trang 7 Trang 8 Trang 9 Trang 10 Trang 11 Trang 12 Trang 13 Trang 14 Trang 15 Trang 16 Trang 17 Trang 18 Trang 19 Trang 20 Trang 21Kế tiếp
XIX
Lũ trẻ không đánh thức Tanhia. Em tự tỉnh dậy trong yên lặng và bỏ đi, bầu không gian ửng hồng lúc hoàng hôn đưa tiễn em về đến tận nhà. Bầu không khí ấy làm cho ngực em, đầu em, vai em nhẹ nhõm hơn, nhưng lương tâm vẫn tiếp tục dằn vặt.
Làm sao em có thể kể tất cả những chuyện này cho mẹ, làm sao em lại có thể làm cho mẹ buồn phiền được?
Nhưng ở nhà, ngoài bà vú nuôi ra em không gặp ai. Và lần đầu tiên Tanhia giận mẹ.
Em không xin bà vú nuôi nước chè, không ăn gì hết và nằm lăn ra giường, không cởi giày và áo ngoài, tuy mẹ vẫn thường cấm em làm như vậy.
“Thôi mặc – Tanhia nghĩ – Ừ thì mình đã làm một việc xấu đấy, nhưng ai có lỗi vì mọi việc đã xảy ra như vậy, ai có lỗi khi mình chẳng có em gái, chẳng có em trai, khi bây giờ mình phải một mình chờ đợi một hình phạt nào đó chưa rõ, khi vú đã già rồi và ở trong nhà chẳng có ai để mà nói chuyện cả, khi bao giờ mình cũng chỉ có mỗi một mình? Ai có lỗi trong chuyện này – có phải là mẹ không? Chính bố đã bỏ mẹ ra đi cơ mà. Vì sao?
Tanhia nằm hồi lâu không bật đèn cho đến khi cặp mắt nhìn về phía hoàng hôn của em đã mỏi và mi mắt em khép lại.
Dường như Tanhia không ngủ mà sẵn sàng vùng dậy ngay khi nghe thấy giọng nói hay bước chân của mẹ.
Nhưng vậy mà em lại không nghe thấy.
Mẹ nắm lấy vai em lắc lắc. Tanhia bừng tỉnh dậy. Đèn đã bật nhưng giấc mơ chưa rời bỏ; giữa những vật mờ mờ ảo ảo và những tình cảm mơ hồ bao quanh em trong giấc mơ, em nhận ra khuôn mặt của mẹ cúi xuống người em. Khuôn mặt ấy cũng mờ mờ ảo ảo như bị khuất trong bóng tối, nó toát lên một nỗi bất bình và xúc động mơ hồ, còn cái nhìn thì hướng bất động vào một điểm. Và bỗng nhiên Tanhia cảm thấy cánh tay mẹ giơ lên trên người em như để đánh.
Em kêu lên và ngồi dậy.
Mẹ chỉ khẽ cau mày:
– Sao con lại để nguyên quần áo thế này mà ngủ? – mẹ nói – Đứng dậy, mẹ đã bảo con không được làm thế cơ mà.
Nhưng mẹ không nghĩ về quần áo. Tanhia nhận thấy điều đó.
– Đứng dậy – mẹ nhắc lại – và đi uống trà đi. Mẹ vừa ở chỗ thầy hiệu trưởng trường con về. Mẹ được mời đến đấy. Đứng dậy nào, mẹ cần nói chuyện với con.
Nhưng Tanhia không nhúc nhích, không đứng dậy.
Em ngồi bám vào thành giường, và mẹ xuống bên cạnh em.
Mẹ khẽ chạm vào Tanhia. Chỉ trong sự đụng chạm nhè nhẹ này, em đã cảm thấy tất cả nỗi phiền muộn của mẹ.
– Sao mọi chuyện lại xảy ra như vậy hở con? – mẹ hỏi.
– Không đúng thế đâu mẹ ạ – Tanhia trả lời – Chẳng lẽ mẹ lại tin như vậy sao?
Giọng Tanhia nhỏ hẳn đi như bị một thời gian im lặng quá dài che lấp mất. Ngày hôm nay em không nói đến hai chục từ.
– Mẹ không tin, và không ai tin cả ngoài thầy Arixtakh Arixtakhovich Arixtakhov. Thầy ấy đòi đuổi con cơ đấy.
– Vì tội gì ạ? – Tanhia thờ ơ hỏi.
– Thầy ấy nói về chuyện ấy một cách thật tức cười – mẹ nói – “Bởi vì cô ta đã nêu một tấm gương xấu”, thầy ấy nói vậy. Đúng thế, thầy ấy nói một cách thật tức cười, – mẹ nhắc lại và hơi mỉm cười.
Còn Tanhia thì không cười một tí nào. Mẹ tiếp tục:
– Nhưng con có nhiều bạn – điều đó làm mẹ rất mừng, cả cô Alechxandra Ivanovna cũng là bạn con, và thầy hiệu trưởng trường con là một người tốt bụng và thông minh, tuy thầy rất giận bố con.
– Thế cả bố cũng đến đó ạ? – Tanhia sợ hãi hỏi.
– Ừ.
Mẹ nhắm mắt lại, khuôn mặt bà như hốc hác hẳn đi trong buổi chiều hôm nay.
– Không phải câu chuyện về tờ báo làm cho mẹ buồn đâu, Tanhia ạ – mẹ khẽ nói – nhưng mà con, con chẳng kể gì cho mẹ cả. Bằng cách này cách khác rồi mẹ cũng biết thôi: về Colia, về những hành vi và những nguyện vọng kỳ quặc của con đã khiến cho các bạn gọi con là chó hoang Dingo. Nhưng ở nhà thì con luôn luôn im lặng. Chẳng lẽ con sợ mẹ, hay con không kính trọng mẹ, hay con không yêu mẹ? Trả lời mẹ xem nào.
Tanhia quay đầu đi. Em cảm thấy rất khó nói.
– Con bao giờ cũng chỉ có một mình, chỉ có một mình con thôi – Tanhia nói rất khẽ. Và em nói thêm, nhỏ hơn nữa – Tại sao bố lại bỏ mẹ? Ai có lỗi trong chuyện này, mẹ trả lời con đi.
Mẹ lặng thinh khoảng hai phút, có lẽ còn hơn thế nữa.
Tanhia không nhìn vào gương mặt mẹ. Em không đủ sức làm việc đó.
Đột nhiên em nghe thấy giọng nói đều đều và bình thản của mẹ. Không một âm thanh nào run rẩy trên môi bà.
– Tanhia – mẹ nói – người ta sống với nhau khi yêu nhau, còn khi không yêu nhau nữa thì người ta không chung sống, họ chia tay nhau. Con người bao giờ cũng tự do. Đó là một quy luật muôn đời.
Tanhia liền quyết định nhìn mẹ, đầu tiên em quay cổ lại, nhìn dè dặt từ dưới lên trên như một chú chim non trước khi cất cánh, tìm hiểu xem trong vòm trời có gì nguy hiểm không.
Mẹ ngồi bất động, đầu ngẩng cao. Nhưng gương mặt lộ vẻ đau đớn y như có người nào đó đang tra tấn bà bằng lời nói hay bằng thanh sắt – đằng nào cũng vậy thôi, chỉ có điều đó là một sự tra tấn khủng khiếp.
“Ai đã làm điều đó?” – Tanhia đau xót nghĩ và chăm chú nhìn vào gương mặt mẹ.
Từ gương mặt nhợt nhạt ấy, đôi mắt đẹp nhất trần gian đang nhìn em – đôi mắt của mẹ em, rưng rưng ngấn nước; nước mắt long lanh trên con ngươi, dưới hàng mi, trong khoé mắt thâm quầng của mẹ.
– Có lẽ tốt hơn hết là chúng ta đi khỏi đây chăng, Tanhia? – mẹ hỏi.
Tanhia ôm lấy ngực.
– Mẹ ơi – em kêu lên vì sửng sốt và thương xót – cho đến giờ mẹ vẫn yêu bố!
Em ôm choàng lấy đầu mẹ, áp đôi má nóng bừng vào mái tóc bà, phả lên mái tóc một hơi thở trẻ thơ.
– Mẹ ơi, mẹ đừng nghe con, mẹ đừng nghe con, mẹ yêu quý! Con không hiểu gì nữa. Tất cả quay cuồng trước mặt con…
Và trong phút giây ấy, Tanhia cảm thấy cả Trái Đất đang thực sự quay cuồng trên đầu em. Em thấy Trái Đất này có một vẻ lạ lùng giống như quả cầu bí ẩn mà chàng trai trẻ Maxim đã hát trong bài ca của mình:
Quay tròn quay tít trên đầu
Quả cầu kỳ lạ sắc màu xanh tươi
Quả cầu ấy khi thì mờ đục như màn sương ngoài cửa sổ, khi thì màu thanh thiên và lấp lánh như dòng sông quê hương được ánh mặt trời chiếu rọi từ sáng, như khu vườn và cánh đồng mà em đã nhìn thấy trong mơ.
Quay nhanh như sắp muốn rơi…
– Mẹ ơi, không cần phải đi đâu mẹ ạ – Tanhia vừa thì thầm vừa khóc cùng với mẹ.
Quay lại Trang 1 Trang 2 Trang 3 Trang 4 Trang 5 Trang 6 Trang 7 Trang 8 Trang 9 Trang 10 Trang 11 Trang 12 Trang 13 Trang 14 Trang 15 Trang 16 Trang 17 Trang 18 Trang 19 Trang 20 Trang 21Kế tiếp