Chó hoang Dingo (Câu chuyện mối tình đầu)

0
2061

Quay lại Trang 1 Trang 2 Trang 3 Trang 4 Trang 5 Trang 6 Trang 7 Trang 8 Trang 9 Trang 10 Trang 11 Trang 12 Trang 13 Trang 14 Trang 15 Trang 16 Trang 17 Trang 18 Trang 19 Trang 20 Trang 21Kế tiếp

-Quảng Cáo-

XVII

Không ai biết rõ hơn Phinca rằng trong lòng em chẳng hề có ý nghĩ nào khác ngoài việc phải làm gì để giúp đỡ Tanhia càng nhanh càng tốt. Tuy thế, em vẫn không bằng lòng cả với cách cư xử của mình, cả với cách cư xử của bạn bè trong ngày hôm ấy.

Trong khoảnh khắc đầu tiên em đã lao theo Tanhia dọc hành lang, nhưng sau khi nhìn thấy thầy Arixtakh Arixtakhovich Arixtakhov ở góc hành lang, nhìn thấy đôi vai nhô quá cao của thầy, cặp kính lạnh lùng và đôi tay vung vẩy rộng đến mức có vẻ chẳng còn chừa chỗ cho ai trên thế giới này, Phinca bất giác dừng lại và quyết định quay lại.

Nhưng ở trong phòng gửi áo khoác, Phinca cũng chẳng thấy điều gì tốt lành cả. Bọn trẻ vẫn tụ tập bên tờ báo.

Có ai đó đã quẳng sách vở của Tanhia từ trên giá gương xuống. Và chiếc áo lông mà cha mới tặng Tanhia giờ đây nằm lăn lóc ngay trên sàn. Mọi người đi qua giẫm lên nó. Không ai chú ý đến lớp dạ và chuỗi cườm đính trên chiếc áo, không ai để ý đến cái nẹp áo làm bằng lông chồn óng ánh như lụa dưới những bàn chân bước qua.

Đã nhiễm phải cái thói quen lạ lùng là chốc chốc lại cứ phải ngẫm nghĩ, Phinca nghĩ rằng nếu các chiến binh ngày xưa – và không phải chỉ các chiến binh ngày xưa mà cả những chiến sĩ ngày nay đội mũ dạ đính ngôi sao đỏ – nếu họ không giúp đỡ nhau trong lúc hành quân thì làm sao có thể chiến thắng được? Nếu như bạn bè chỉ nhớ đến nhau khi gặp nhau và quên nhau ngay khi người bạn vừa mới ra đi thì làm sao người bạn ấy còn có lúc có thể trở về được nữa? Nếu như người thợ săn đã đánh rơi con dao của mình trên đường mà lại không dám hỏi thăm những người qua lại để tìm con dao ấy, thì làm sao anh ta có thể ngủ ngon một mình bên đống lửa trong rừng được?

Nghĩ vậy, Phinca quỳ gối xuống đất giữa đám đông, người qua lại giẫm cả lên ngón tay em. Nhưng em vẫn thu dọn sách vở của Tanhia, chộp lấy cái áo, dùng hết sức cố gắng kéo nó ra khỏi những bàn chân đang giẫm lên.

Làm việc đó vậy mà cũng không phải là nhẹ nhàng gì. Cậu béo mà Tanhia vẫn thường coi là một thằng bịp bợm đang đứng lên trên chiếc áo, đôi ủng dạ nặng nề xéo lên đó, người không nhúc nhích. Cậu ta hét lên với Colia:

–       Tao có thể nhắc lại hàng nghìn lần như thế đấy! Ừ, tao có thể nhắc lại thế này: phải đuổi thẳng cánh Tanhia của mày ra khỏi Đội!

Colia đội một chiếc mũ ấm – em còn chưa kịp bỏ mũ ra – ngẩng khuôn mặt nhợt nhạt lên im lặng nhìn vào mắt cậu ta. Em tức giận đến nỗi không nói nên lời.

Em nói khe khẽ:

–       Này, cứ thử nói một lời nào về bạn ấy nữa đi, tao sẽ không thèm nhìn xem mày béo thế nào đâu, tao sẽ vặn cổ mày như vặn cổ một con chó con và sẽ đuổi cổ mày ra ngoài đường.

–       Mày vặn cổ tao ấy à? – cậu béo cười ầm lên – Đừng hòng đẩy được tao ra khỏi chỗ!

Colia thộp lấy ngực cậu ta, nhưng do đã yếu đi sau trận ốm nên em thậm chí không thể lắc cậu ta được.

Trong khi đó cậu béo đã vung tay lên trên đầu Colia chuẩn bị nện vào em.

Lúc ấy, Phinca không nghĩ ngợi gì nữa, em xoè bàn tay rắn chắc do quen bám vào cành cây, phang cho cậu béo một cú dưới đầu gối mạnh đến nỗi cậu này ngã lăn quay ra sàn.

Colia thoát khỏi cú đấm. Còn Phinca thì giật ngay lấy chiếc áo, cẩn thận phủi bụi rồi treo nó lên móc cửa. Em đã làm xong hai việc một cách nhanh chóng như thế và lập tức bắt tay vào việc thứ ba. Em đến bên cậu bé vừa bị cú ngã điếng người và nắm lấy vai cậu ta, thận trọng kéo cậu ta đứng dậy. Sau đó em giơ những ngón tay sưng tấy mà dải băng quấn đã vấy bùn và lỏng lẻo lên doạ cậu ta:

–       Ở thành phố này và ở trường này thì mày hãy còn là người lạ – Phinca nói – và tao yêu cầu mày hãy tử tế hơn một chút, dù chỉ một lần thôi. Và mày sẽ phải như thế đấy, tao xin thề như vậy.

Em kịp nói điều đó thật đúng lúc, bởi vì ngay lúc ấy em nhận thấy trước mắt mình là thầy Arixtakh Arixtakhovich Arixtakhov. Tay thầy lần này buông thõng xuống chứ không vung lên chiếm nhiều chỗ nữa, vì đứng cạnh thầy bên này là anh phụ trách Cô-xchi-a, một người còn rất trẻ, và bên kia là thầy hiệu trưởng, một thầy giáo già hiền hậu.

– Các em hãy đi tìm ngay Tanhia Xabanheeva về đây và dẫn đến chỗ tôi – thầy Arixtakh Arixtakhovich Arixtakhov nói.

Giọng thầy vang lên không có chút gì tỏ ra hiền hậu cả.

Cậu béo liền nhìn Phinca. Phinca nhìn lại cậu ta và cả hai cùng nhìn Colia, rồi cả ba cùng cúi chào thầy Arixtakh Arixtakhovich Arixtakhov.

Các em không còn muốn cãi nhau, đánh nhau nữa.

–       Chúng em biết tìm bạn ấy ở đâu bây giờ? – các em nói. – Chúng em không thấy bạn ấy ở đâu cả. Chúng em làm thế nào dẫn bạn ấy đến gặp thầy được, thưa thầy Arixtakh Arixtakhovich Arixtakhov.

Lũ trẻ nói vậy, rồi quay đi, vừa ôm nhau dàn hàng ngang trên đường vừa khe khẽ hát bài hát quen thuộc:

Xin đừng, xin đừng, xin đừng, các bạn ơi, Grê-na-đa, Grê-na-đa, Grê-na-đa của tôi…

Quay lại Trang 1 Trang 2 Trang 3 Trang 4 Trang 5 Trang 6 Trang 7 Trang 8 Trang 9 Trang 10 Trang 11 Trang 12 Trang 13 Trang 14 Trang 15 Trang 16 Trang 17 Trang 18 Trang 19 Trang 20 Trang 21Kế tiếp