Cả đời đau đớn vì bị xâm hại tình dục-Kỳ 2: Tự chôn đời mình

0
3056

Bị xâm hại tình dục từ nhỏ, cô đâm ra sợ đàn ông. Dù đã tốt nghiệp đại học và có công việc ổn định, dù cha mẹ hết mực kỳ vọng nhưng cô vẫn trói đời mình với một phụ nữ để có được cảm giác bình an

-Quảng Cáo-

Gặp N.T.T.Ng chỉ vài lần, hẳn không ai tin rằng cô là người đồng tính bởi vẻ ngoài xinh đẹp, ngoan hiền. Mới ngoài 20 tuổi nhưng Ng. chấp nhận trở thành một người đồng tính, dù cha mẹ đau lòng, người thân âu lo, xóm giềng gièm pha, bạn bè xa lánh… Ng. chấp nhận tất cả, bởi theo cô, chỉ khi sống bên Th. – người phụ nữ mà Ng. yêu thương – cô mới thật sự thấy yên tâm sau biến cố đau thương trong đời mình.

“Ông chú” đồi bại

Chuyện của Ng. bắt đầu từ một ngày giữa tháng 5-2004. Năm đó, Ng. mới 14 tuổi, đang học lớp 8. Nhà Ng. nằm trong một xóm nghèo ở phường Bình Hưng Hòa, quận Bình Tân – TPHCM. Cha Ng. chạy xe ôm, còn mẹ làm công nhân cho một xưởng nhuộm gần nhà. Gia đình nghèo, ngày phải chạy cơm hai bữa nhưng Ng. được cha mẹ hết mực thương yêu, ráng lo cho đi học với ước mong sau này sẽ thành đạt.
 
Bị xâm hại tình dục, một số phụ nữ càng bi kịch hơn khi trở thành người đồng tính. Ảnh: XUÂN THẢO
 

Hằng ngày, Ng. đi bộ  đến trường. Con đường đất những ngày mưa làm quần áo cô bé lấm lem bùn đất. Nhiều bữa đến lớp trễ, Ng. bị cô giáo rầy la và phạt đứng ngoài. Một hôm, Ng. gặp một người hàng xóm tên Tuấn cho quá giang xe đến trường. Khỏi phải đi bộ, không còn bị cô giáo phạt, Ng. hớn hở ra mặt. Sự mừng vui của cô bé không qua được mắt “chú Tuấn”. Cứ đúng giờ, gã lại ghé mắt sang hàng rào nhà Ng. xem cô bé đi học chưa, rồi chực chờ đưa cô đi.

Riết rồi thành quen, ngày nào cũng vậy, người ta đều thấy “chú Tuấn” đèo Ng. đến lớp. Nhiều thầy cô trong trường tưởng nhầm gã là cha của Ng. Ng. khoe “chú Tuấn” với cha mẹ và họ cũng thầm cảm ơn người hàng xóm tốt bụng.

Một ngày giữa tháng 5-2004, như thường lệ, Ng. lên xe cho “chú Tuấn” chở đến trường. “Hôm ấy, trời mưa tầm tã. Ông ta không chở tôi đến lớp mà đưa tôi đến một khu nhà trọ gần nghĩa địa. Khi tôi thắc mắc, ông ta viện cớ chờ lấy đồ của một người bạn. 5 phút rồi 10 phút trôi qua, không thấy ai đến, tôi sợ trễ học nên nóng ruột bảo sẽ đi bộ đến trường. Bỗng nhiên, ông ta chồm đến ôm ghì tôi vào lòng rồi nhấc bổng lên. Ông ta thì thầm vào tai tôi những lời lạ lùng mà tôi chưa bao giờ nghe thấy. Hoảng sợ, tôi la lên nhưng ông ta càng siết chặt. Rồi mặc tôi vùng vẫy, ông cào cấu trên cơ thể tôi và giở trò đồi bại…” – Ng. chua xót.

Đau đớn tột cùng cả thể xác lẫn tinh thần nhưng Ng. vẫn không dám nghỉ học, không dám nói gì với cha mẹ vì sợ bị ăn đòn. “Từ đó, tôi đâm ra sợ hãi ông ấy, sợ cả đàn ông nói chung. Mỗi ngày, dù mưa hay nắng, tôi đều đi học sớm hơn 15 phút. Mỗi khi muốn ra khỏi nhà, tôi phải lén nhìn sang hàng rào xem ông ta có thấy không” – Ng. nhớ lại.

Đâu chỉ một người đau!

Yêu một người phụ nữ hơn mình gần 10 tuổi nhưng Ng. chấp nhận và thoải mái nói về mối tình này mỗi khi ai thắc mắc. Có điều, cô không nói nhiều. “Tôi sợ đàn ông vì nghĩ rằng sẽ có nhiều người rất xấu xa trong vỏ bọc hào nhoáng như ông ta. Tôi thấy bất an và mất lòng tin nên yêu Th. – người tôi tin sẽ không làm tôi đau đớn” –  Ng. thổ lộ.

Như mong đợi của cha mẹ, Ng. tốt nghiệp Trường Đại học Kinh tế và làm việc cho một công ty ở quận 6 – TPHCM. Cô gặp Th. khi tham gia CLB khiêu vũ cách công ty vài trăm mét. “Cứ tưởng người phụ nữ hiền lành có chút mềm yếu này đã có gia đình nhưng tôi lầm vì chị cũng có nỗi niềm riêng. Khi tôi kể chuyện của mình, chị đã khóc. Chúng tôi dần thân nhau và đến với nhau thật tự nhiên. Tôi yêu chị bởi lối sống cứng rắn, thẳng thắn và chai lì như sắt đá. Ở bên chị, những giấc mơ của tôi không còn bóng dáng người đàn ông xấu xa đó. Tôi không giật mình lúc nửa đêm. Tôi bớt sợ hãi…”- Ng. tâm sự.

Chúng tôi gặp Ng. khi mối tình của cô và Th. vừa tròn một năm. Ng. sống với Th. tại nhà riêng của Th. ở quận Bình Thạnh – TPHCM, trong khi vẫn không quên nghĩa vụ đóng góp cho gia đình. “Tình thương yêu của tôi dành cho cha mẹ vẫn đong đầy. Tuy nhiên, cha mẹ tôi đã biết chuyện tôi với Th. nên không hài lòng và luôn xua đuổi, xem con gái như một thứ “quả báo”. Họ không thể chấp nhận niềm hy vọng của gia đình lại là đứa con gái đồng tính” –  Ng. chua chát.

Để cứu vãn, mẹ Ng. đôi lần đón xe, chờ đêm đến khi Th. đi làm liền tìm đến nơi cô ở. Bà quỳ lạy, van xin con gái mình hãy quay về nhà, hãy lấy chồng. Cha Ng. thì già đi thấy rõ. Những chuyến xe ôm ngược xuôi của ông không còn mang niềm hy vọng, tự  hào về con gái mà chỉ để quên ngày tháng đau buồn. “Biết làm sao được, tôi không thể nói ra sự thật về “ông chú” đồi bại kia vì sợ chuyện nhơ nhớp đó sẽ làm cha mẹ đau lòng” – Ng. rầu rĩ.

Chúng tôi rất trăn trở khi ghi lại câu chuyện của Ng. và càng trăn trở hơn khi nghe cô bộc bạch: “Sống với Th., tôi có cảm giác được che chở, bình an nhưng lại thiếu thốn điều gì đó như là bản năng của con gái. Nhiều lần tôi tự hỏi, không biết mình thuộc giới tính nào đây? Tôi từng thốt lên như thế với một người bạn thân và câu hỏi ấy đến giờ vẫn luôn đau đáu trong tôi”.

Hoàn cảnh đẩy đưa

Ng. cho biết cô có nhiều bạn nữ là đồng tính. Cô hiểu rõ rất nhiều người trong số họ bị hoàn cảnh đẩy đưa như mình, bị xâm hại tình dục khi còn nhỏ rồi rất sợ đàn ông, thậm chí còn căm thù.

“Tôi đã từng cào vào mặt một thanh niên thời học đại học khi anh ta nói lời yêu tôi. Có lẽ hành động kỳ quặc này đã khiến tôi bị đám bạn soi mói và trở nên khó hòa nhập với mọi người. Người đồng tính vì có những hành vi, thói quen khác thường nên dù lý do gì cũng bị gia đình, xã hội và bạn bè khinh khi, kỳ thị. Qua câu chuyện của tôi, mong mọi người đừng kỳ thị những người đồng tính”- Ng. mong mỏi.

Người Lao Động

guest
(*) Thông tin bắt buộc phải điền
(*) Thông tin bắt buộc phải điền
0 BÌNH LUẬN
Phản hồi
Xem tất cả bình luận