Thấy chồng đối xử ngày càng tốt với Colleen, thậm chí âu yếu, mơn trớn và quan hệ với cô ngay trước mắt mình, Janice “nổi máu tam bành”, bắt đầu tìm đủ mọi cách để tống khứ Colleen khỏi ngôi nhà.
Sau khi đặt bút ký vào bản hợp đồng nghiệt ngã, Colleen chính thức tự trói mình trong kiếp nô lệ đọa đày. Cô được phát cho một chiếc áo kẻ sọc và một thẻ mã số cá nhân đeo vào cổ. Cameron nói đó là đồng phục bắt buộc cho nô lệ do công ty cung cấp. Không ngày nào hắn quên nhồi nhét vào đầu Colleen những câu chuyện rùng rợn và hoang tưởng về cuộc sống nô lệ. Hắn thêu dệt đủ những hình phạt trong trí tưởng tượng dành cho những kẻ chống đối như cắt lưỡi, chặt tay… để dọa dẫm Colleen.
Chân dung Cameron Hookers, kẻ bệnh hoạn bắt Colleen làm nô lệ tình dục
Không biết những câu chuyện bịa đặt đó làm Colleen sợ thật hay đang cố nín nhịn chờ thời cơ, chỉ biết cô tỏ ra ngoan ngoãn và phục tùng Cameron. Bù lại, hắn nới lỏng giam hãm và cho cô được tự do đi lại làm một số việc nhà như nấu cơm, rửa bát và dọn dẹp nhà cửa. Tuy nhiên, bất kể Colleen đang làm gì, chỉ cần hắn hô “Nghiêm!”, như một phản xạ tự nhiên, cô nhanh chóng tụt hết quần áo, tay giơ lên cao, đứng nhón trên đầu ngón chân. Như bức tượng sống, cô đứng bất động, lạnh lùng và vô cảm mặc cho gã đàn ông bệnh hoạn giở đủ trò để thỏa mãn thú tính.
Rồi bất ngờ vào một đêm, Cameron đưa Colleen vào phòng ngủ của vợ chồng hắn. Cô vợ Janice đã chờ sẵn ở đó, họ làm tình ngay trước sự chứng kiến của Colleen. Janice dường như cố gắng hưởng ứng theo cuộc chơi bệnh hoạn của chồng, nhưng chỉ được một lúc cô dừng lại và bỏ sang phòng khác. Như con thú đói đang ăn dở bị mất đi miếng mồi, hắn lao vào cưỡng hiếp Colleen ngay trên chiếc giường cưới của hai vợ chồng. Đây là lần đầu tiên hắn thực sự quan hệ tình dục với cô sau từng ấy thời gian giam hãm.
Kể từ đêm hôm ấy, Colleen chính thức trở thành nô lệ tình dục cho Cameron, có nghĩa vụ thỏa mãn nhục dục bất cứ khi nào hắn muốn. Colleen dần chiếm được lòng tin yêu của Cameron. Cô được đối xử tốt hơn, những trận đòn roi, tra tấn thưa dần. Thay vì phải ở trong cỗ quan tài dưới hầm, Colleen được ở trong căn phòng nhỏ dưới gầm cầu thang nhiều hơn. Hắn thậm chí còn ngủ qua đêm với cô ngay dưới căn phòng nóng bức chật chội đó, hoặc đuổi vợ đi nơi khác để đưa cô lên giường cưới của họ.
Nhưng chẳng bao lâu sau thì gia đình nhà Hookers quyết định chuyển tới nơi ở mới. Ngôi nhà mới của họ giờ là toa xe lưu động ở một khu đất kín đáo. Để tránh sự dòm ngó, nghi ngờ từ những người xung quanh, Cameron tống Colleen quay lại hòm gỗ. Hắn thiết kế riêng cho cô một “cỗ quan tài” mới ngay dưới gầm giường của vợ chống hắn. Tử tế hơn trước, hắn lắp quạt thông gió và vất cho cô một chiếc bô để giải quyết nhu cầu cá nhân ngay trong hòm.
Giống như tù nhân bị giám sát nghiêm ngặt, mỗi ngày, Colleen chỉ được phép ra ngoài đúng 1 giờ đồng hồ giải quyết tất cả các vấn đề các nhân như ăn uống, tắm giặt và rửa bô. Hoặc chỉ khi nào Cameron được nghỉ làm, hắn cho Colleen ra ngoài sân làm một số việc nhà. Tuy nhiên, hắn không dám rời cô nửa bước và liên mồm cảnh báo công ty nô lệ đang theo dõi nghiêm ngặt và hậu quả sẽ không lường nếu cô định bỏ trốn.
Thế giới của Colleen lại một lần nữa gói gọn trong cỗ quan tài chật cứng. Bất tiện nhất là nó được đặt ngay dưới gầm giường của Cameron, bất kể hắn và vợ làm gì cô cũng biết, ngược lại, mọi hành động của cô không thể qua nổi mắt của hắn. Cô vợ Janice dường như không thoải mái với điều này lắm nhưng không dám trái ý chồng.
Có thời gian, Janice bị mất việc, kinh tế khó khăn, Cameron đánh liều đưa Coleen tới các thị trấn lân cận để đi ăn xin. Cảm giác nhục nhã, ê chề nhưng Colleen vẫn đành muối mặt lê la khắp nơi để cầu xin thiên hạ rủ lòng thương hại. Có một điều lạ là trong suốt thời gian ấy, Colleen chưa một lần tận dụng cơ hội để cầu cứu hoặc bỏ trốn. Cô về nhà đúng giờ và ngoan ngoãn đưa hết số tiền kiếm được cho vợ chồng Cameron.
Như một phần thưởng cho sự ngoan ngoãn của Colleen, lần đầu tiên hơn 3 năm, Cameron cho phép cô ra ngoài đi chơi cùng Janice. Hắn thậm chí còn đồng ý cho họ gặp gỡ và uống rượu cùng một nhóm người khác. Đêm ấy, Cameron cho phép cô vợ Janice “qua đêm” với một người đàn ông lạ trong khi hắn thỏa mãn dục vọng bên Colleen. Cameron còn mua cho nô lệ của mình một cuốn Kinh Thánh để cô đọc những lúc rảnh rỗi. Cô vùi đầu vào cuốn sách, trong suột 7 năm trời, đây là niềm vui duy nhất của cô gái bất hạnh.
Không lâu sau, Janice tìm được việc làm mới tại trung tâm thành phố. Colleen không phải đi ăn xin nữa mà chỉ ở nhà trông đứa nhỏ. Janice mang thêm việc về nhà cho Colleen làm thêm vừa để tận dụng sức lao động của nô lệ, vừa để kiếm thêm thu nhập. Đêm đến, Colleen bị xích trong nhà vệ sinh và ngủ ngay dưới sàn lạnh và ẩm ướt. Dù khá bất tiện nhưng còn khá khẩm hơn nhiều so với việc ngủ trong chiếc hòm dưới gầm giường.
Một vài người dân gần đó có nhìn thấy Colleen, thậm chí còn hỏi chuyện cô bé. Họ chỉ nghĩ Colleen là người trông trẻ cho gia đình Hookers, không ai biết cuộc sống nô lệ tủi nhục của cô. Và Colleen cũng chưa bao giờ cầu cứu hay tố cáo vợ chồng Cameron. Tuy nhiên, cô vợ Janice bắt đầu thấy khó chịu với sự hiện diện của Colleen trong gia đình. Nói đúng hơn là cô ghen với việc chồng mình quan tâm quá mức tới cô gái khác, thậm chí ve vuốt, làm tình với cô ta ngay trước mặt mình. Janice không ít lần gây gổ với cô gái trẻ và tìm đủ mọi cách cho Colleen biến khỏi căn nhà của mình
Biết được ý định của Janice, Cameron như nổi khùng. Hắn điên cuồng mắng chửi, đánh đập vợ. Janice bị bắt nghỉ làm ở nhà trông con để Colleen quay lại chiếc hòm gỗ quen thuộc. Sợ hãi cuộc sống tù túng trong cỗ quan tài khủng khiếp, Colleen ra sức cầu xin, van nài Cameron. Nhưng giọt nước mắt của cô nào có lay động được trái tim sắt đá của kẻ dã thú ấy. Để cho cô biết vị trí của mình, Cameron chĩa thẳng mũi súng vào họng cô. Dù không viên đạn nào được bắn ra nhưng hành động đó đủ để Colleen hiểu gã đàn ông ấy có thể giết cô bất cứ lúc nào.
Theo màn kịch mà Cameron dựng sẵn, Colleen đi chào từ biệt hàng xóm để về quê. Mọi người mừng cho cô gái trẻ sắp được đoàn tụ với gia đình ở California mà đâu ai biết sự thật cô sắp phải quay lại thế giới trong chiếc hòm gỗ ngột ngạt dưới gầm giường.
Cameron vẫn thường nói với Colleen rằng, hắn phải trả cho công ty nô lệ 30.000 USD để bảo vệ an toàn cho cô. Đây là một sự hy sinh tài chính rất lớn vì thế, cô nên biết điều và khôn ngoan hơn trong cách ứng xử. Hắn cũng không quên nhắc nhở Colleen về việc công ty đang gắt gao theo dõi cô. Camera được lắp khắp nơi, đường dây điện thoại bị gài thiết bị nghe lén để đảm bảo cô không liên lạc với gia đình cầu cứu.
Lần đoàn tụ chóng vánh
Đã hơn ba năm kể từ ngày Colleen bị bắt về làm nô lệ. Cô chưa một lần tìm cách bỏ trốn, rất nghe lời và hiếm khi đòi hỏi điều gì ở kẻ bắt cóc. Thế nhưng, cô thực sự nhớ nhà, nhớ gia đình, bạn bè. Cuộc sống trong chiếc hòm chật chội càng làm cô da diết nhớ cuộc sống tươi vui ngoài kia. Nhiều lần Colleen dè dặt nói với Cameron điều đó.
Colleen và Cameron đóng kịch là đôi tình nhân hạnh phúc
Thông thường, hắn dùng đòn roi để đập tan những suy nghĩ đó của cô. Hắn muốn cô quên hẳn quá khứ và chấp nhận cuộc sống hiện tại. Nhưng dần dà, Cameron cũng mềm lòng. Hắn đồng ý cho Colleen viết vài dòng thư cho các chị gái để họ biết cô vẫn còn sống. Hắn đọc đi đọc lại nội dung bức thư trước khi gửi đi. Có lần, hắn còn cho phép cô gọi về nhà từ một trạm điện thoại công cộng. Thậm chí trong một lần cao hứng hắn hứa sắp xếp cho Colleen một chuyến về thăm nhà.
Cameron thừa biết việc làm này là vô cùng mạo hiểm nhưng hắn muốn sau ân huệ này Colleen sẽ trung thành tuyệt đối. Một mặt hắn mượn danh công ty nô lệ dọa dẫm Colleen, mặt khác vắt óc lên kế hoạch đóng kịch hoàn hảo.
Đầu tiên, hắn chơi chiêu bài tâm lý với Colleen. Hắn nói phải rất mất công thuyết phục công ty nô lệ mới đặc cách cho cô về thăm gia đình. Nhưng trước khi đi, Colleen sẽ phải ở yên trong hòm gỗ 1 tuần không được ra ngoài. Sau đó, cô sẽ phải vượt qua một bài sát hạch thử thách của công ty. Và cuối cùng, cô sẽ được dẫn đi tham quan bảo tàng xác chết của các nô lệ tìm cách chạy trốn. Hắn dựng lên toàn bộ những khó khăn đó để Colleen sợ hãi không tìm cách tẩu thoát mà thôi. Đến lúc cuối, hắn nói mình đã đứng ra bảo lãnh cho Colleen nên công ty đồng ý bỏ qua toàn bộ các thử thách đó. Tuy nhiên, Colleen phải tuyệt đối nghe lời và diễn thật đạt vở kịch mà hắn dựng lên.
Ngày 20/3/1981, sau gần 4 năm bị bắt cóc, Colleen vỡ òa trong hạnh phúc khi lần đầu tiên được gặp lại gia đình. Cameron trong vai một lập trình viên máy tính tên Mike, nhanh nhẹn tự giới thiệu là “bạn trai” mới của Colleen. Cha cô không khỏi bất ngờ trước sự xuất hiện của người đàn ông lạ nhưng ông ngay lập tức nhận ra sự hốc hác, tiều tụy bất ngờ của con gái. Nhưng sợ làm mất lòng con và người bạn trai nên cả nhà thận trọng chưa dám hỏi han Colleen nhiều.
Thấy Colleen tỏ ra bối rối khi nói về quãng thời gian vừa qua, mọi người thấy thắc mắc nhưng không dám gặng hỏi vì sợ cô lại bỏ đi biệt tích một lần nữa. Đến tận lúc cô đi, mọi người trong nhà vẫn không biết cô đã ở đâu, làm gì, sống ra sao. Chỉ biết cô nói đã gặp và rất hạnh phúc với người đàn ông đi bên cạnh. Cô còn nói có ý định sẽ kết hôn với người đó. Thấy cô còn sống trở về và hạnh phúc như vậy ai cũng an lòng.
Theo kế hoạch ban đầu, Cameron sẽ cho Colleen trọn 2 ngày cuối tuần ở bên gia đình. Nhưng sau chưa đầy 24 giờ hắn quyết định rút ngắn chuyến hành trình để đảm bảo không có sơ suất gì bất ngờ xảy ra. Sáng hôm sau, hắn bắt Colleen tạm biệt gia đình trở về Red Bluff. Bức ảnh Colleen chụp kỷ niệm với “chồng sắp cưới” tình cảm và hạnh phúc ngập tràn. Nhìn vào đó, không ai hiểu được rằng đằng sau nụ cười là lời kêu cứu thảm thương của cô gái trẻ.
Còn tiếp
Hải Nguyên