Thảm kịch nô lệ tình dục 2.600 ngày – Kỳ 3

0
3064
-Quảng Cáo-

Chiếc quan tài sống và hộp gỗ chụp đầu mà Colleen gắn bó hơn 7 năm

Kỳ 3

Sau hơn 8 tháng sống kiếp nô lệ và bị tra tấn không thương tiếc, Colleen dần quen với cuộc sống “trong quan tài”. Cô đóng băng mọi xúc cảm để chờ cơ hội trốn thoát nhưng “hợp đồng nô lệ” do Cameron dựng lên dễ dàng ngăn bước cô gái trẻ.

Thế giới trong quan tài

Sáng hôm sau, Cameron quay lại căn hầm. Hắn mở khóa và đưa cô ra khỏi chiếc thùng gỗ chật chội. Colleen hoàn toàn kiệt sức sau một đêm dài thức trắng. Toàn thân cô vẫn còn sưng tấy và đau ê ẩm. Cô nhìn người đàn ông trước mặt với ánh mắt sợ sệt và đề phòng. Cô thật sự không biết hắn muốn gì và đang định giở trò gì tiếp theo. Colleen thấy vô cùng ngạc nhiên khi hắn bỏ đi mà không đánh đập hay hành hạ gì cô.

Cả ngày hôm đó, Colleen bị bỏ đói, một mình ngồi trong căn hầm tối với chuột và gián. Mãi đến tối muộn, Cameron mới quay lại mang cho cô một chút nước và khoai tây. Miệng nghẹn đắng, Colleen cố ăn qua loa cho xong. Nhìn đống thức ăn bỏ thừa, hắn điên tiết đánh chửi cô. Một trận đòn roi thừa sống thiếu chết cho thái độ không biết tôn trọng và trái lời của Colleen. Hắn treo cô lên cao, dùng roi da quất liên tiếp cho tới khi cô ngất đi. Hắn muốn cô hiểu một điều rằng, cô là nô lệ, chỉ có thể phục tùng chứ không thể muốn gì làm nấy. Dù không còn sức mà nuốt, cô vẫn bị tống chỗ thức ăn thừa vào miệng. Cô phải ăn cho hết, bằng không hắn sẽ hành hạ cô suốt đêm. Xong xuôi, hắn tống Colleen vào cỗ quan tài sống rồi bỏ đi.

Chỉ còn lại một mình, Colleen nằm cứng người trong chiếc hòm chật ních, đầu vẫn đội chiếc hộp gỗ kỳ quái. Cô đau đớn nhận ra cỗ quan tài này là dành riêng cho cô, và cô sẽ còn phải gắn bó với nó dài dài. Cô bật khóc và nhận ra rằng, mình chỉ còn cách chấp nhận để duy trì mạng sống và chờ ngày tẩu thoát.

Ngày qua ngày, Colleen phải học cách làm quen với cuộc sống mới. Mỗi ngày cô được ăn một bữa cơm cặn kèm trận đòn roi oan nghiệt. Cả ngày lẫn đêm, cô bị nhốt trong chiếc hòm gỗ chật chội không một kẽ hở. Chỉ khi nào Cameron xuất hiện, hắn mới mở cửa hòm cho cô ra ngoài nhưng cũng trong tư thế treo lủng lẳng trên cao.

Ngày nào, gã đàn ông bệnh hoạn cũng xuống căn hầm để “tặng” cô thêm một vài chiêu trò tra tấn mà hắn mới nghĩ ra. Lúc thì hắn túm tóc, dìm đầu Colleen xuống nước cho tới khi cô ngất đi. Lúc thì hắn nhét đèn tỏa nhiệt vào trong hòm gỗ làm cô bị bỏng rát. Có khi hắn lại sử dụng điện chích vào người hay siết cổ tới khi cô ngất đi.

Chưa dừng lại ở đó, hắn còn sử dụng cô như một món đồ chơi để thỏa mãn nhục dục. Hắn treo cô lơ lửng trên cao, trần truồng và bầm dập để chụp hình rồi gom thành một bộ sưu tập. Dã man hơn, hắn còn sử dụng những thiết bị kích dục để hành hạ và lạm dụng Colleen như một con búp bê sống. Tuy nhiên, hắn chưa một lần thực sự quan hệ với cô. Dường như, hắn muốn hành hạ cô gái trẻ tới chết. Có những lúc cô gào thét hỏi hắn: “Bao giờ anh mới để cho tôi được chết”. Hắn chỉ đáp lại: “Sớm thôi”.

Hơn một tháng trời trôi qua, Colleen chưa một lần được tắm rửa. Cô gầy đi mất gần chục kg và bị mất kinh. Cô dần quen với cuộc sống bị giam cầm và ngược đãi như súc vật. Cô học cách thích nghi với “thế giới trong quan tài”, thậm chí còn đoán biết được thời gian trong ngày dựa vào nhiệt độ trong hòm.

Những điều khủng khiếp trở nên quá đỗi quen thuộc với cô gái đáng thương. Xung quanh cô là một màu tối đen và u ám, không có bất cứ âm thanh nào của cuộc sống ngoài kia có thể vọng tới. Quãng đời sắp tới của cô cũng là một màu đen kịt như vậy, không một tia hy vọng giải thoát.

Sau 8 tháng bị giam hãm, phải nếm đủ mọi nhục hình và đối mặt với sinh tử, Colleen trở nên bình tĩnh và khôn ngoan hơn. Cô đóng băng mọi cảm xúc, không để nước mắt trào ra mỗi khi đối diện với Cameron. Cô tự giải thoát tư tưởng bằng cách thích nghi. 

Những dụng cụ dùng để tra tấn Colleen được tìm thấy dưới căn hầm bí mật

Rồi một ngày, hắn quyết định nới lỏng sự giam hãm và cho cô tham gia lao động. Hắn đóng một căn phòng nhỏ tí xíu ngay dưới chân cầu thang. Ban ngày, hắn đưa Colleen tới đó, cởi dây trói và khăn bịt mắt để cô ngồi tách vỏ hạt đậu. Với Colleen, căn phòng tí hon này là cả một vương quốc tự do, nơi cô không bị xiềng xích, không tra tấn và hơn cả là được lao động. Cô thấy mình trở về gần hơn với cuộc sống của một con người. Đây là khoảng thời gian tự do hiếm hoi của Colleen trong ngày.

Một ngày, Cameron mang tới cho Colleen một tờ giấy mà hắn gọi là “hợp đồng nô lệ” và bắt cô ký vào đó. Cô nghiễm nhiên phải tuân thủ theo những điều kiện vô lý trong bản hợp đồng quái gở của hắn. Từ giờ, Cameron sẽ là ông chủ, còn cô là nô lệ của hắn, phải phục tùng theo bất cứ điều gì hắn yêu cầu.

Hắn thêu dệt lên một câu chuyện khá vô lý mà Colleen buộc phải tin. Hắn nói phải chi 1.500 USD để đăng ký sở hữu cô với một “công ty nô lệ”. Nó sẽ chịu trách nhiệm giám sát cô 24/24. Công ty thậm chí còn có địa chỉ của gia đình Colleen, nếu như cô vi phạm bất cứ điều khoản nào trong hợp đồng, họ sẽ bị giết. Hắn còn hù dọa Colleen rằng tốt nhất cô không nên tìm cách bỏ trốn vì không sớm thì muộn cũng bị người của công ty bắt lại. Khi ấy cô sẽ bị trừng phạt bằng những hành động tra tấn dã man như đóng đinh xuyên qua lòng bàn tay để treo cô lên trần nhà nhiều ngày.

Cameron đánh trúng nỗi sợ hãi của Colleen. Gần một năm trời ở địa ngục trần gian, cô hiểu ở đây không gì là không thể. Cô mụ mị và tin vào lời hắn nói. Và cô cũng biết rằng quãng thời gian cô bị giam hãm ở đây còn dài, các điều khoản trong bản hợp đồng có thể thay đổi phụ thuộc hoàn toàn vào tâm trạng và cảm hứng của gã. Và hơn hết, cô buộc phải chấp nhận bán đi cả thể xác và tâm hồn để giữ mạng và có những giây phút ngắn ngủi sống kiếp con người.

Còn tiếp

Hải Nguyên