Bị xâm hại tình dục từ năm 14 tuổi, đến khi gia đình phát hiện thì chị sắp sinh em bé. Đứa trẻ ra đời, chị cho người ta, trốn chạy lên vùng cao nguyên hẻo lánh để mong làm lại cuộc đời nhưng không dễ…
Chị tên Ph., 2 mùa xuân nữa mới tròn 40 tuổi nhưng trông như đã ngoài 50. Xa lìa quê hương và người quen, chị muốn chôn vùi quá khứ nhưng trớ trêu, đời chị lại rẽ sang hướng khác. Ph. sống mòn mỏi, bao lần tự tử nhưng không chết. 24 năm qua, đời chị tắt lịm nụ cười và chỉ mong mỗi ngày trôi qua thật nhanh.
Ám ảnh “con sâu róm”
Bao năm nay sống nơi đất khách quê người, chị Ph. lầm lũi và hiếm khi cười. Có đôi lần người ta thấy Ph. cười nhưng đó là những lúc chị nói chuyện một mình trước tấm gương, vừa khóc vừa cười như kẻ điên dại.
Chị Ph. sinh ra tại một vùng ven biển của tỉnh Nam Định. Cha Ph. làm giáo viên, mẹ buôn bán, nhà đông anh em nhưng mỗi người mỗi việc, chỉ có chị là con áp út, lại ốm yếu nên được cha mẹ hết mực cưng chiều. Xinh xắn nhưng vì nhà nghèo, học hết cấp 1 thì Ph. đành nghỉ học.
Minh họa: Nguyễn Tài
Ở tuổi còn ham chơi, nghỉ học ở nhà, Ph. thường lén cha mẹ chui qua hàng rào dâm bụt đến nhà bác Năm hàng xóm để chơi với mấy đứa trạc tuổi, khi nhảy dây, lúc trốn tìm. Đến một hôm qua bác Năm chơi, tụi bạn đi học hết, chỉ có ông ta ở nhà. “Ông ấy đã dụ dỗ cho tiền tôi và giở trò đồi bại. Tôi hoảng sợ, khóc lóc, van xin nhưng ông vẫn mặc kệ, hung hãn lao vào thỏa mãn nhục dục. Một lần, rồi hai lần, ba lần, tôi cứ bị ông ấy khống chế bằng lời đe dọa: “Nếu nói cha mẹ mày biết thì tao sẽ bỏ “con sâu róm” vào lỗ tai”. Vốn nhút nhát lại sợ sâu róm nên tôi phải nghe lời ông ấy, giấu nhẹm mọi chuyện” – chị Ph. chua chát.
Đến khi cái bụng Ph. ngày càng to, to đến mức bất thường, gia đình mới hốt hoảng tìm hiểu nguyên do. “Cha mẹ tôi cứ nghĩ mình là dân làm ăn buôn bán, có người ganh ghét nên “thư yểm” con gái… Do vậy, cha mẹ dẫn tôi đi khắp nơi tìm thầy chạy chữa. Đến khi ra trạm xá, người ta thông báo tôi có thai 8 tháng thì gia đình mới té ngửa”- chị Ph. nhớ lại.
Mọi chuyện vỡ lở, không lâu sau Ph. sinh non được đứa con gái kháu khỉnh 2,8 kg. Lúc ấy, chị mới 16 tuổi. Cha Ph. là giáo viên, sợ mất mặt nên buộc chị cho đứa bé ngay khi sinh. Đứa bé đỏ hỏn trao tay ngay một người xa lạ, tiếng khóc oe oe vọng vang khi Ph. đang lịm dần trên bàn sinh.
Thương em, anh của Ph. đã lẳng lặng đưa chị đến một vùng đồi núi thuộc một xã nghèo ở huyện Di Linh – Lâm Đồng. Họ hy vọng với nơi hẻo lánh này, chị có thể làm lại cuộc đời vì vẫn còn quá trẻ. “May nhờ có một ông già người dân tộc thương tình nên cho chúng tôi mượn rẫy trồng trọt. Ở Nam Định, cha mẹ tôi không chịu thấu tiếng đời gièm pha nên bán hết ruộng nương, chuyển lên Di Linh sinh sống”- chị Ph. xót xa.
Giết chết mọi khát khao
“Bác Năm” sau đó bị đưa ra xã nhưng do ông ta một mực phủ nhận tội lỗi, một phần không có chứng cứ, nhân chứng nên công an đành xếp lại hồ sơ. Ông ta mới mất năm ngoái vì đột quỵ. Với kẻ dâm ô này, mọi chuyện coi như đã kết thúc nhưng còn đời chị Ph. đã mãi mãi khép lại sau sự cố do ông ta gây ra.
Khi gia đình chuyển lên Di Linh, năm ấy Ph. 17 tuổi. Chị được cha mẹ cho đi học may nên việc thêu thùa, may vá đều giỏi. Ph. lại hiền lành nên được nhiều chàng trai ở địa phương để ý. Nhiều người đến nhà tìm hiểu, nói lời yêu Ph. và hứa hẹn kết hôn nhưng khi gia đình chị đặt vấn đề thì họ lại thoái lui.
Cứ vậy, hai rồi ba mối tình trôi qua lặng lẽ. Gia đình Ph. tìm hiểu thì được biết cộng đồng người Nam Định ở Di Linh này không ít. Do vậy, quá khứ đau buồn, bất hạnh của chị cũng được nhiều người biết, cứ xì xầm truyền tai nhau. “Người ta vừa ngại vừa sợ vạ lây sự nhơ nhớp của tôi nên không ai dám cho con trai cưới hỏi tôi” – chị Ph. đau xót.
Mặc cảm tội lỗi và đau khổ với những mối tình tan vỡ, Ph. sống lầm lũi như cái bóng. Chị quanh quẩn trong nhà, bên cái máy may để kiếm tiền mưu sinh. Hai lần, chị uống thuốc diệt cỏ, mang sẵn chiếu ra vườn nằm chờ chết nhưng người nhà phát hiện kịp. Tuấn, em trai chị, xót xa: “Chị nói với tôi, mỗi ngày trôi qua với chị thật nặng nề. Đâu phải chị không biết yêu thương, không biết buồn tủi? Những lần anh em trong nhà được dựng vợ, gả chồng, có trầu rượu, tiệc mừng là bao nhiêu lần nước mắt chị lại rơi. Gần 40 tuổi, chị cũng khao khát có một gia đình, một đứa con để yêu thương nhưng mọi thứ đều ngoài tầm tay”.
Khổ nỗi, những lần nhà đám tiệc, lễ, Tết có bà con đến chơi, họ lại thì thầm hỏi nhỏ nhau: “Con gái của Ph. giờ ở đâu? Ra sao rồi? Có ai biết không?”… Mỗi lần nghe nhắc đến con mình, chị lại chạy vội vào buồng, cố giấu những giọt nước mắt.
Tính đến nay đã 24 năm kể từ ngày Ph. gặp sự cố đau thương. 24 năm trôi qua là 24 năm đau khổ, mòn mỏi, không hy vọng, không nụ cười đối với chị. Một người đàn bà khao khát yêu thương nhưng không được yêu, một người đàn bà đã từng làm mẹ nhưng không biết mặt con và một người mẹ muốn tìm lại cốt nhục của mình nhưng không thể. Sự cố bị xâm hại tình dục đã giết chết cuộc đời chị.
Hậu quả khủng khiếp Gặp chúng tôi, dù không thể nào quên quãng đời sống mòn, chết dở của mình nhưng Ph. vẫn chấp nhận kể lại câu chuyện của đời chị như một bằng chứng tố cáo tội ác của những kẻ xâm hại tình dục. Chị yêu cầu chúng tôi không chụp ảnh, không ghi tên thật, không nêu địa chỉ cụ thể vì hy vọng quá khứ đau buồn kia sẽ có ngày được chôn vùi. “Hậu quả của xâm hại tình dục quá khủng khiếp đối với tôi. Những người mẹ, người cha có con gái xin hãy thận trọng và cần dạy dỗ con cái mình cách phòng chống những tên yêu râu xanh” – chị tha thiết. |
Người Lao Động